Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 9 :

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Ông muốn làm gì thì làm đi!



◊ ◊ ◊



Sau khi từ bệnh viện trở về, Tiếu Lang xin phép nghỉ bệnh một ngày, cộng thêm hai ngày thứ bảy và chủ nhật, tổng cộng là được nghỉ ngơi ba ngày, vốn dĩ thứ bảy buổi sáng là phải nộp bài tập, cũng được cho phép lùi lại đến buổi tối chủ nhật.



Tiếu Lang nghĩ thầm, nếu như về nhà, thể nào cũng bị mẹ biết mình học thể dục té bị thương rồi làm ầm làm ĩ lên cho mà coi. Thôi thì cuối tuần này cứ ở trường cho nhẹ việc vậy, cũng có thể tranh thủ làm bài tập cho xong, không cần phải về nhà chịu tội.



Vương Mân cũng đồng ý việc Tiếu Lang lưu lại trường học, trước là để cho tiện việc dưỡng thương, thứ nữa cũng thuận tiện mình chăm sóc chiếu cố cậu ta.



Buổi tối thứ sáu, Tiếu Lang nằm trên giường, còn Vương Mân thì ngồi cạnh hết sức chuyên chú bôi dầu hoa hồng cho Tiếu Lang. Cái mông trắng trẻo lại mềm mềm bị người nào đó bôi đến bóng loang loáng, mùi dầu tràn ngập khắp cả phòng ký túc xá.



Sang thứ bảy, bệnh tình của Tiếu Lang cũng dần khá hơn, nhưng là ngồi lâu chút vẫn còn cảm thấy hơi đau đau.



Đợi Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu đều trở về nhà rồi, Vương Mân khóa kỹ cửa phòng, lôi ra một cái túi nylon màu trắng để lên bàn học.



“Đó là cái gì?” Tiếu Lang tò mò chỉ chỉ cái túi to to nọ “Thuốc hả?”



Vương Mân đi lấy nước ấm trở về, xắn tay áo lên bảo “Giúp tớ lấy cái bao tay trong túi ra đi.”



Tiếu Lang mở cái túi nọ ra, chỉ thấy bên trong có vài bộ “bao tay vô khuẩn chuyên dùng cho bệnh viện”, cậu cầm một bộ đưa cho Vương Mân, sau đó lại phát hiện bên dưới mấy bộ bao tay nọ là mấy lọ… bôi trơn vẫn còn mới tinh.



Tiếu Lang 囧 nói “Ông muốn làm cái gì?”



Vương Mân vẻ mặt đầy nghiêm túc nói “Giúp cậu mát-xa bên trong.”



Tiếu Lang “….”



Vương Mân “Muốn súc ruột trước không?”



Tiếu Lang “…!!!”



Trong nháy mắt, mao mạch huyết quản trên mặt Tiếu Lang đồng loạt nổ tung, trong đầu có một vạn con thảo nê mã gầm thét mà chạy qua, miệng mấp máy nửa ngày, nhưng là nói cũng không nói được nửa lời.



Tiếu Lang đang rối rắm gần chết, Vương Mân lại còn nghiêm trang bổ sung thêm một câu “Chúng ta đều là nam, cậu không cần ngại ngùng.”



Tiếu Lang gấp đến độ giơ chân “Bôi dầu hoa hồng là được rồi a!!!”



Vương Mân “Bác sĩ bảo, nếu như…”



Tiếu Lang “Kháo! Ông muốn lấy ngón tay nhét vào chỗ đó sao?”



Vương Mân “…”



Tiếu Lang “Ông không cảm thấy ghê tởm sao?”



Vương Mân cầm bao tay đeo thật cẩn thận vào tay mình, mặt không đổi sắc “Không có.”



Tiếu Lang “Tui &#%…!!!”



Vương Mân “Vết thương của cậu là do tớ…”



Tiếu Lang “…ông cũng đâu phải bác sĩ a, làm cái loại chuyện này để làm cái chi a!!!”



Vương Mân “Giúp cậu sớm ngày bình phục…”



Tiếu Lang lại muốn cắn người.



Vương Mân “Giống như bác sĩ làm vậy, tớ sẽ thật cẩn thận, cậu không cần sợ.”



Tiếu Lang “A a a a a!!!”







Một trận đại chiến bằng mắt kết thúc, Tiếu Lang vì lý do nguy cơ trinh tiết rất ư là khó hiểu chiến thắng sự áy náy muốn đền bù chút gì đó của Vương Mân.


Phong Hỏa : “Ô, 36 luôn!”



Tiểu Long Nữ : “Ho ho!”



Lại một lát nữa, Vương Mân cũng đến, ba người lập thành đội ngũ.



『 Đội Ngũ 』Phong Hỏa : “Để anh mang hai đứa đi phó bản Dứu Thử, đi theo anh.”



Phó bản Dứu Thử là một phó bản loại nhỏ, cho phép tổ đội ba người vào đánh, giữa các người chơi trong đội nếu cấp bậc chênh lệch khoảng ba mươi cấp, kinh nghiệm sẽ rất nhiều. Hiện tại Phong Hỏa đã lên tới 68 cấp, thành ra vào phó bản, Vương Mân cùng Tiếu lang liền biến thành sâu gạo.



Hai người nhàn rỗi không có gì làm, liền đứng đó tán gẫu với nhau, Tiếu Lang nói “Trong hành trang của tui còn hai cái củ cái, cho ông nè.”



Vương Mân “Củ cải?”



Tiếu Lang “Ủa, làm sao giao dịch?”



Vương Mân “Bấm chuột phải vào biểu tượng của tớ, chọn dòng thứ ba.”



Tiếu Lang đưa hai cái củ cải chưa rõ thuộc tình trong hành trang của mình cho Vương Mân. Vương Mân nhìn trên màn hình hai cái linh dược đang lấp lánh kim quang, nói “Này bộ dạng hình như không phải là củ cải a, để tớ đưa cho ông anh coi là cái gì.”



Vương Mân lại giao dịch đưa linh dược cho Vương Kỳ.



Phong Hỏa : “Cái này là kim huyết nhân sâm? Ở đâu ra vậy?”



Tiểu Long Nữ : “Lần trước có người mang tui đến Tiên Trúc Đảo lấy đó.”



Phong Hỏa : “…”



Tiểu Long Nữ : “?”



Phong Hỏa : “Đừng nói với anh là nhóc mày ăn mấy cái này để thăng cấp nha…”



Tiểu Long Nữ : “Phải a.”



Phong Hỏa : “…kháo!”



Tiểu Long Nữ : “?”



Phong Hỏa phát ra cái biểu tình rơi lệ đầy mặt : “Linh vật thực chưa giám định sau khi ăn có thể tăng một vạn kinh nghiệm, đối với người chơi cấp cao thì không bao nhiêu, nhưng đối với người chơi cấp thấp thì rất nhiều. Kim huyết nhân sâm thượng phẩm đã được giám định phỏng chừng cũng phải hơn 500 vàng một cái, tương đương với khoảng 50 tệ đó! Cái thứ đó có thể tăng phần trăm kinh nghiệm tùy theo đẳng cấp của người chơi, nhóc mày thử đi qua bên Tây Thị chỗ bán dược hỏi thăm thử xem, rất hiếm thấy!”



Tiểu Long Nữ : “…”



Âu Dã Tử : “Cái này của cậu ta chưa được giám định.”



Phong Hỏa : “Hiện tại theo giá thị trường, linh vật chưa rõ thuộc tính có thể bán được 50 vàng, giám định thuộc tính cần 100 kim, sau khi giám định xong phân làm ba cấp, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm, mỗi loại có thể bán giá theo thứ tự là 500, 200, 100, bất quá thông thường giám định ra hầu như đều là hạ phẩm, tỷ lệ xuất hiện thương phẩm khoảng 10%, cho nên người chơi nếu như đạt được thứ này, bình thường đều bán cho Thiên Thảo Đường, tự bản thân đi giám định không có lời.”



Tiểu Long Nữ : “Hôm đó hình như tui ăn rất nhiều rất nhiều nhân sâm.”



Phong Hỏa : “Trời ạ, nhóc mày cư nhiên chỉ ăn mỗi cái này thăng cấp! Thực là phí của giời a!”



Tiếu Lang tính toán một chút, run rẩy nhìn Vương Mân nói “Tui ăn mỗi cái nhân sâm này để thăng cấp, lên 20 mấy cấp…”



Vương Mân đổ mồ hôi “…cậu ăn bao nhiêu cái?”



Tiếu Lang “Ít nhất cũng có ba bốn mươi cái.”



Vương Mân “Tỷ lệ hoán đổi tiền game với nhân dân tệ là 10 : 1, dựa theo giá 50 kim một cái, tính ra cậu ăn hết khoảng 150 – 200 tệ. Căn cứ tỷ lệ xuất hiện thương phẩm, trong đó có khả năng có ba bốn cái trị giá 500 kim, trừ đi tiền phí giám định, tổng cộng khoảng 255-340 tệ, đó là vẫn còn chưa tính giá trị của trung phẩm.”



Tiếu Lang “…đột nhiên có loại cảm giác giống như ngưu tước mẫu đơn…”



______________________



.



.