Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 97 :

Ngày đăng: 11:04 18/04/20


Một tờ cũng không thể thiếu



☆ ☆ ☆



Tất cả thành viên của đội bóng rổ chia thành từng nhóm đi lên bày tỏ thương tiếc đối với người bạn quá cố của mình, đám người Tiếu Lang Vương Mân ở nhóm thứ hai, bắt gặp nhóm người đầu tiên xuống lầu ai nấy đều là một vẻ mặt thảm đạm, có vài nam sinh thậm chí đỏ ửng hốc mắt.



Tòa chung cư lâu năm mang một vẻ cũ kỹ không quá sạch sẽ cho lắm, thang lầu chật chội chỉ chứa được hai người với dáng người gầy ốm song song đi lên, những thành viên với vóc dáng cao lớn to con của đội bóng rổ đều phải cố chen chúc với nhau đi lên từng bậc thang, ai cũng không mở miệng nói chuyện, không gian quẩn quanh tiếng bước chân trầm trọng, áp lực đến mức vô cùng.



Trong không khí thoang thoảng có mùi hương của nhan thơm, giống như mùi hương thường ngửi thấy trong những ngôi chùa miếu vào dịp lễ tết, từ trên lầu mơ hồ vọng xuống tiếng tụng kinh niệm phật.



Tiếu Lang biết âm thanh này là của máy niệm Phật, chỉ có thể liên tục lặp đi lặp lại không ngừng niệm mỗi một câu “Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát”, bà ngoại cậu cũng có một cái, lúc nào cũng mang theo bên người.



Bình thường những nhà có người qua đời đều dùng loại máy niệm kinh này bật niệm bảy ngày, siêu độ cho linh hồn người đã khuất…



Giống như, có loại cảm giác xuyên thấu một không gian nào đấy, không có năm ba địa ngục, không có thi đại học, trong thế giới ấy, chỉ có sống cùng chết.



Ngoài dự đoán của mọi người, nhà của Kim Ất Tử được trang trí rất xinh đẹp, cảm giác sáng sủa lại sạch sẽ gọn gàng, những bức màn màu vàng nhạt được túm gọn buộc lại, sàn nhà sáng bóng cơ hồ có thể soi gương. Có thể tưởng tượng được, đây là một gia đình hạnh phúc lại ấm áp đến cỡ nào—— nếu như không có linh đường được dựng tạm thời trong phòng khách, bên trên đặt một tấm ảnh chụp trắng đen, một tấm bảng hoa bên trên có chữ “TẾ” thật to, bên trên có một tờ liễn viét bốn chữ “Anh niên tảo thệ”…



Khăn phủ màu đen cùng với mành che màu trắng, được bày trí một cách cố ý đầy trang nghiêm túc mục.



Cạnh đó, có một đôi vợ chồng trung niên mặc trên người áo tang trắng chờ đợi đón bọn họ, tuy khuôn mặt hai người đầy hòa ái, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy đau xót không cách nào che giấu được, bên cạnh còn có một cô gái thoạt nhìn không lớn hơn bọn họ là bao nhiêu, chắc là chị gái của Kim Ất Tử, hai tay lồng vào nhau đứng tại đó, ánh mắt sưng đỏ.



Những nữ sinh còn có thể dùng phương thức khóc òa lên để bộc lộ thương tâm cùng xót thương cho người bạn học mất sớm của mình, nhưng nam sinh lại không biết tìm cách nào để biểu đạt..



Mọi người lần lượt tiếng lên dâng hoa, đắn đo nửa ngày, mỗi người mới nói một câu, thanh âm nồng đậm bối rối cùng lúng túng…



“Ghế dựa, bọn này tới xem cậu nè.”



“Ra đi bình an nha, kiếp sau chúng ta lại cùng nhau chơi bóng rổ.”



“Học trưởng, tụi em sẽ rất nhớ anh.”



“Tụi này sẽ thường đến thăm cô chú thay mày, mày yên tâm mà đi đi.”



“…”



Trên bàn thờ được bày đầy táo, không còn chỗ trống để bọn họ đặt thêm thứ gì nữa, chỉ đành chất lên thành một chồng cao, Tiếu Lang là mang theo một túi lê tới cúng, cảm giác có hơi lạc bầy.



Cậu có hơi rụt rè nhỏ giọng hỏi “Dì ơi, Kim Ất Tử thích ăn táo lắm sao? Tụi con lỡ mua lê, bạn ấy có thích ăn lê không ạ?”



Không khí tựa như ngưng đọng lại trong giây lát ấy, mẹ của Kim Ất Tử cố gắng gượng một nụ cười khiến gương mặt bà khó coi hơn so với cả khóc, sau đó như vô lực duy trì lý trí, nụ cười cũng hạ dần xuống, nặng nề nức nở hai tiếng, bà che mặt bước vào bên nhà trong.



Nam nhân trung niên tiếp nhận túi trái cây trong tay Tiếu Lang, dùng bàn tay vỗ vỗ bả vai gầy yếu của thiếu niên, nói “Ăn, cái gì nó cũng thích ăn cả.”



Tiếu Lang “Vậy tại sao trên bàn thờ chỉ bày có mỗi táo…”


“Biết là nói như vậy rồi, nhưng mà…” Tiếu Lang cảm thấy gấp đến mức muốn phát điên “Từ lúc bắt đầu học kỳ này, thành tích của em vẫn luôn từ từ xuống như vậy a a a! Em sắp điên lên rồi!”



“Tiểu Tiểu, nghe anh nói nè,” Vương Mân hoãn lại âm điệu của mình, kiên nhẫn phân tích “Thứ nhất, nền tảng căn bản của em không phải rất kém, một hay hai lần thi kém cũng sẽ không quyết định hết mọi thứ, vấn đề là do phát huy tốt hay không tốt mà thôi; tiếp theo nữa, từ lúc bắt đầu năm ba cho tới nay, anh làm cái gì thì em cũng làm cái đó, lượng học tập của chúng ta là hoàn toàn giống nhau, chỉ cần em vẫn tiếp tục, tuyệt đối không có chuyện thành tích thụt lùi như em nói. Thi điểm kém, nhất định là có nguyên nhân, tỷ như dạo trước em bị chuyện của Kim Ất Tử khiến cho mất tinh thần rất nhiều, cũng làm cho em không đủ tinh lực ứng phó cuộc thi, tạm thời quên đi mất một vài loại đề đã từng làm; hay cũng có thể là do em vẫn chưa hình thành được trong đầu mình một cái khuôn mẫu các dạng đề thường ra, nhưng những điều này đều là có thể giải quyết, thi thử chính là giúp em phát hiện ra vấn đề của mình ở đâu, sau đó giải quyết nó. Em hiểu không, đây không phải là thi đại học thực sự, cho nên em phải cảm thấy mình may mắn, là mình có thể phát hiện vấn đề trước khi thi chính thức diễn ra, có đủ thời gian để sửa chữa nó.”



“…” Tiếu Lang bị âm điệu trầm ổn chậm rãi của Vương Mân dần dần trấn an, cậu mê mang hỏi “Phải sửa như thế nào?”



Vương Mân nói “Có muốn lấy sở hữu những đề bài đã từng làm từ trước tới giờ ra làm lại một lần không?”



Tiếu Lang “…” Muốn giét chết người ta hay sao a! Kháo!



Lấy hết sở hữu những đề bài đã từng làm từ trước tới giờ ra để làm lại một lần nữa, đấy không phải một công trình thật lớn thật đồ sộ, mà căn bản là một nhiệm vụ bất khả thi! Một tuần ba mươi hai bộ đề, từ đầu năm ba đến nay, tổng số bộ đề mà Tiếu Lang đã làm cộng lại cũng có mấy chồng thật dày, mà thực ra cũng có rất nhiều đề cậu đã làm qua mà không còn nhớ, hiện tại Vương Mân cư nhiên lại yêu cầu cậu làm lại một lần hết tất cả những đề đã từng làm. Còn hai tháng nữa là sẽ thi đại học đó anh hai!



Mắt thấy sắc mặt Tiếu Lang sắp sửa biến thành màu đen, hai mắt trống rỗng, Vương Mân vội vàng nói “Không phải như em nghĩ đâu! Không phải bảo em làm một cái mới khác, mà là kêu em xem cách làm bài, chỉ cần ghi nhớ phương pháp giải là được rồi!…”



Trong ánh mắt Tiếu Lang lại bắt đầu có ánh sáng…



“Mỗi một tờ đề trong vòng năm phút phải xem xong, mỗi ngày xem mười tờ, với những đề mà em không thể phản ứng ra được phương pháp giải trong mười giây thì, dùng bút đỏ đánh dấu nó một cái, anh sẽ giúp em tổng kết những loại đề mà em yếu nhất, em cứ theo thứ tự mà nắm giữ nó.”



“…” Thực sự phải làm như thế sao? Thời gian đủ sao?



Tiếu Lang chần chừ suy nghĩ, nhưng mà nếu như không làm như vậy, có khác gì là cam chịu với kết quả bây giờ đâu. Trong lòng Tiếu Lang rất rõ ràng, nếu như không đủ thực lực hòa lòng tự tin thì không có cách nào thi tốt được, nếu chỉ trông chờ vào vận may, liền đừng nghĩ thi vào Khoa Đại.



Từ hôm sau bắt đầu, Tiếu Lang cắn răng liều mạng làm theo lời của Vương Mân chỉ dẫn.



Cũng không biết là do chấp niệm nào sai khiến cậu làm như vậy, tóm lại Tiếu Lang trong lòng là kiên quyết phải cùng Vương Mân thi đậu vào Khoa Đại, không cho phép bản thân thất bại.



Nghĩ đến Tiếu Mông hiện tại đang lấy mình làm tấm gương để học tập, nghĩ đến cậu bạn học Kim Ất Tử đã rời khỏi thế giới này, nghĩ đến tương lai có thể cùng Vương Mân vào chung một trường đại học, rồi cả đời ở bên nhau.



Phải cố gắng mà sống, phải cố gắng phấn đấu vì thứ mà mình muốn đạt được!



… Chỉ còn lại hai tháng mà thôi, ông đây liều tới cùng! Cũng đâu có ai chết vì học đâu không phải sao?



Một lần nữa tự mình điều chỉnh tiết tấu học tập, hai ngày đầu với Tiếu Lang mà nói là trôi qua trong muôn vàn thống khổ, nhiệm vụ nguyên bản có thể hoàn thành một cách thoải mái biến thành gấp đôi, cũng tương đương với việc biến thời gian một ngày thành hai ngày!



Bất quá, Tiếu Lang đã chuẩn bị tốt tâm lý kể cả có bị treo dùi trên đầu hay thủ kim đâm đùi, Tam Lặc Tương bổ não dưỡng óc cũng lôi ra hết tần tật, thời gian ngủ buổi tối cũng từ sáu tiếng như mọi khi giảm xuống còn năm tiếng, nếu cảm thấy thân thể mệt mỏi, liền lập tức nốc một lọ dinh dưỡng, dùng nước lạnh rửa mặt rồi tiếp tục xem đề.



Giữa trưa dùng cơm xong, Tiếu Lang sẽ cùng Vương Mân dựa vào hành lang ngoài phòng học, ngắm một chút cây cỏ hay phong cảnh sân trường, để cho ánh mắt nghỉ ngơi một chút. Buổi chiều lại bắt đầu một vòng mới, tiếp tục tiết tấu lẫn cường độ như cũ.



Có thể nghỉ ngơi, nhưng không được phân tâm, có thể tạm dừng, nhưng không được có ý muốn trốn tránh.



Một ngày phải ít nhất xem xong mười lăm bộ đề thi cũ, một tờ cũng không được thiếu.



Mọi thứ lúc bắt đầu đều là khó khăn, nhưng thực tế bắt đầu vào làm rồi, Tiếu Lang mới phát giác cũng không khó như trong tưởng tượng của mình, loại ra hai môn ngữ văn cùng với anh văn, số bộ đề cũng đã giảm đi một phần ba, sinh vật hay hóa học đều là dựa vào kiến thức căn bản, cũng có thể lướt nhanh qua, chỉ có toán học cùng vật lý là cần phải xem từng đề từng đề.



Những ngày như thế lại trôi qua nhanh cực kỳ, đông đi xuân lại đến, xuân đi rồi tới hạ chí, thời tiết mỗi ngày dần trở nên nóng hơn, khoảng cách đến cuộc thi thử mô phỏng thi đại học ở cuối năm cũng gần đến