Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 98 :

Ngày đăng: 11:04 18/04/20


Không muốn rời xa anh



☆ ☆ ☆



Cuối tháng tư, nhà trường tổ chức khám sức khỏe cho toàn thể các học sinh năm ba trước khi bắt đầu kỳ thi đại học.



Không giống với những đợt khám sức khỏe định kỳ thường niên mọi khi, chỉ đo chiều cao cơ thể cùng với trọng lượng, nhịp hô hấp, lần kiểm tra sức khỏe này chuyên nghiệp hơn hẳn, các hạng mục cũng nhiều hơn. Tất cả các học sinh được phát mỗi người một bảng kiểm tra sức khỏe, khiến cho tâm tình cũng trở nên nghiêm túc, đây là thi đại học a, là chính thức thật sự!



Kiểm tra sức khỏe diễn ra trước khi thi thử ba ngày, bởi vì phải trích máu đo huyết áp, cho nên vừa mới sáu giờ rưỡi sáng liền bắt đầu tiến hành, sau khi hoàn thành xong thử máu cùng nước tiểu, các học sinh được cho phép đi ăn sáng, sau đó lại tiếp tục với các mục kiểm tra khác.



Một đám người đứng xếp hàng ở nơi trích thử máu, Tiếu Lang vì muốn tranh thủ thời gian, liền lôi Vương Mân chạy qua mấy chỗ ít người làm kiểm tra trước, ăn sáng trễ chút cũng chẳng sau, lãng phí thời gian đứng xếp hàng mới là tra tấn người ta nhất.



Khoảng cách từ giờ đến thi thử không bao nhiêu ngày, nên thường xuyên có thể thấy vài học sinh vừa làm kiểm tra vừa tranh thủ lôi bài ra học, tỷ như Nhạc Bách Kiêu, vừa rời giường liền chộp lấy quyển sách tham khảo môn sinh vật làm bài, cái đầu giống như ổ gà, vẻ mặt rã rời, chỉ có duy nhất trong đáy mắt tản ra một tia chấp nhất khó hiểu, tinh thần mới là quý nhất.



Tiếu Lang tuy là cũng liều mạng, nhưng không cách nào một lúc làm hai việc được.



Trong lòng sốt ruột lại khẩn trương, thấy bên chỗ kiểm tra mắt lúc này không có ai, liền chạy nhanh đi qua đo thị lực, mù màu, thính lực.



Không thể nói, Tiếu Lang toàn thân cao thấp, ánh mắt có thể xem như là dễ nhìn nhất, vừa tròn lại vừa to, khỏe mắt không dài cũng không hẹp, đường nét vừa vặn xinh đẹp, những lúc cười rộ lên làm người khác có cảm giác như hai mảnh hồ.



Nhưng là hiện tại, không biết tại sao Tiếu Lang lại nhìn không thấy được hàng thứ hai từ dưới đếm lên của bảng đo thị lực, hàng thứ ba thứ tư đếm ngược cũng nhìn có chút mơ hồ, thị lực vốn 5.2 hạ xuống còn 4.9.



Thảo nào dạo gần đây nhìn mọi thứ đều cảm thấy màu sắc hình dáng có hơi nhòa a, cảm giác không rõ ràng như trước kia… Tiếu Lang khẩn trương hỏi bác sĩ “Có cần phải mang mắt kính không bác sĩ?”



Bác sĩ vạch mí mắt của Tiếu Lang kiểm tra một chút, nói “Là cận thị giả do sử dụng mắt quá độ mà thôi, không cần tới mức phải đeo kính, lưu ý một chút, thường xuyên bảo dưỡng chăm sóc mắt, đợi đến thi đại học xong để mắt nghỉ một thời gian ngắn là có thể trở lại như cũ.”



Tiếu Lang thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra của Vương Mân, Tiếu Lang lại buồn bực, tên biến thái kia cư nhiên có thể thấy rõ ràng đến cả hàng cuối cùng.



Vương Mân búng tờ giấy kiểm tra sức khỏe của mình một cái, đùa một câu “Không hề có áp lực.”



Vài hôm trước, trong lớp học có truyền ra một lời đồn, nghe nói có vài khoa chuyên nghiệp nhất định phải không cận thị mới có thể ghi danh, tỷ dụ như đo lường điều khiển kỹ thuật cùng dụng cụ, hạch công trình cùng hạch kỹ thuật, chế tạo công trình phi hành khí, vân vân… Nếu như cận hơn 4 độ liền đừng nghĩ đến chuyện báo danh nữa, có vài học sinh biết tin này phải tốn bốn năm nghìn tệ đi bệnh viện phẫu thuật bằng laser.



Lúc đó Tiếu Lang cũng có nghe thấy, nhưng chỉ nghĩ là chuyện cũng chả liên quan gì tới mình thôi, nhưng bây giờ lại bị Vương Mân lôi ra trêu ghẹo. Bất quá, hình như Vương Mân cũng đâu có định ghi danh vào mấy chuyên nghiệp có yêu cầu đối với thị lực đúng không ta?



“Anh, anh tính ghi danh học chuyên nghiệp gì a?” Tiếu Lang lần đầu tiên quan tâm đến chuyện Vương Mân dự tính học cái gì.



Vương Mân “Sao cũng được.”



Tiếu Lang “…”



Vương Mân cười nhẹ, nói “Dù cho thực sự có tha thiết muốn học cái gì đó đi nữa, lỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn không thể nào học được chỉ có thể bỏ cuộc thì sẽ rất khổ sở, chi bằng tới đâu hay tới đó.”



Ai, tại cái niên đại mà toàn thể mọi người ai cũng đều rối loạn cả lên, người có suy nghĩ như Vương Mân quả thực không nhiều lắm…



Được rồi, Tiếu Lang thừa nhận, anh mình quả thực là cái loại dù cho là tùy tiện làm cái gì đi nữa cũng sẽ làm ra kết quả thật tốt…



Chiều cao cùng cân nặng của Tiếu Lang được đo ra, 178 cm, 60kg.



“Từ năm nhất đến giờ nặng hơn 5 kg, nhưng sao nguyên năm mà chả thấy cao lên chút nào hết vậy ta?” Năm nhất 173 cm, năm hai 177,5 cm, năm ba chỉ lên được 178 cm…



“Tăng 5kg kia là do hồi nghỉ đông béo lên đúng không? Nhớ hồi năm nhất em chỉ có 55 kg thôi mà?” Vương Mân vòng tay ôm lấy thắt lưng Tiếu Lang nói “Cảm giác giống như gầy đi một ít, chiều cao có lẽ là ở năm hai liền ngừng lại.”



“Không chịu a! Một mét tám trong mơ của em a!!!” Tiếu Lang rên rỉ “Hồi nghỉ đông ngày nào cũng uống canh xương heo quá chừng luôn, xương sống cũng tốt trở lại, nhưng tại sao chiều cao lại không nhích lên a!”



Vương Mân dùng tay so một chút hơn kém chiều cao giữa mình và Tiếu Lang, nói “Đừng cao quá, xứng với anh là được rồi.”
Buổi chiều thi toán, Tiếu Lang không ngừng ám chỉ bản thân, lầm này tuyệt đối phải thi thật tốt, tuyệt đối không được để mất điểm môn toán!



Nhưng mà, đề thi vừa được phát ra, Tiếu Lang lại bắt đầu thất thần.



Cảm thấy trước mắt giống như có một ngọn ngọn đèn kéo quân, từng đạo từng đạo đề mình đã làm qua như những bức tranh, thay phiên nhau xuất hiện, xem lướt đề bài một lượt, trong lòng lại do dự, không dám xác nhận, thật sự là đơn giản tới vậy sao? Làm như vậy là đúng hay sai?



Buổi tối trở lại ký túc xá, Vương Mân hỏi cậu thi như thế nào, Tiếu Lang không thèm trả lời, trùm mền qua đầu ngủ vùi, Vương Mân cảm thấy kỳ quái, lần này môn toán đề dễ như vậy, theo lý mà nói Tiếu Lang sẽ không phản ứng như vậy a…



Ngày hôm sau là thi Anh ngữ cùng Lý, Tiếu Lang đần độn làm bài.



Ra khỏi phòng thi, cậu giống như không thể xác định mình có phải là đã thi xong mấy môn này không, cũng không nhớ rõ đã làm đề gì.



Thậm chí bản thân trong đầu suy nghĩ cái gì, cậu cũng không nhớ nổi.



Một mình trốn tới hành lang sau lưng dãy lầu phòng học, dựa cả người vào lan can đưa mắt nhìn sân thể dục, bên dưới từng đám từng đám học sinh năm nhất năm hai vô tư vô lự đùa giỡn trong tiết thể dục, bầu trời xanh thẳm, hoa cỏ ngát hương.



Nhưng, tại sao… bản thân lại cảm thấy tuyệt vọng như vậy…



Cứ không có mục đích chậm rãi bước đi trên sân trường, không muốn trở lại ký túc xá, không muốn nhìn thấy Vương Mân, không muốn nhìn thấy Nhạc Bách Kiêu với Cố Thuần, không muốn nhìn thấy bất cứ ai khác.



☆ ☆ ☆



Bảy giờ, bầu trờ tối như mực, Tiếu Lang vẫn là một mình bước đi trên sân thể dục.



Lần đầu tiên nắm tay với Vưng Mân, chính là ở nơi này, lúc đó anh ấy thi được hạng nhất toàn khối, bảo mình gọi bằng anh… thanh âm của Vương Mân rất ôn nhu, cười lên lại xinh đẹp vô cùng.



Tiếu Lang ngồi trên xà đơn, đong đưa hai chân, nhìn lên bầu trời đêm thì thào tự hỏi “Anh ơi, khoảng cách giữa em với anh, giống như lại trở về với hồi năm nhất, xa đến không thể đuổi kịp như vậy…”



Ngữ khí dần dần nhỏ đi, có chút không thể nghe thấy rõ, những lời này giống như đang nói cho bản thân nghe, lại tựa như đang khóc trong vô thanh vô tức.



Tiếu Lang cảm thấy hốc mắt cay cay, ngưỡng cổ chớp mắt, cố không để nước mắt rơi xuống.



Không biết qua bao lâu, cậu chợt nghe một tiếng gọi khẽ “Tiếu Lang?”



Chớp mắt mấy cái, Tiếu Lang mê mang xoay đầu qua nhìn, bắt gặp bên kia là thầy Trầm cùng thầy Viên.



Hai người họ trên người đều mặc quần áo hàng ngày, tựa như vừa mới dùng bữa xong cùng nhau ra ngoài tản bộ, thầy Viên hai tay cắm trong túi quần, thầy Trầm bước đến gần Tiếu Lang hỏi “Sao em lại ở đây? Một mình ở đây làm gì?”



Tiếu Lang nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.



Nhưng thầy Trần tinh mắt nương ánh đèn đường mờ nhạt sớm thấy được hai gò má ướt sũng của Tiếu Lang, thầy quan tâm hỏi “Cậu bé, em bị làm sao vậy? Chịu ủy khuất gì sao?”



Vốn cho là một mình im lặng một lát liền có thể kiên cường trở lại, nhưng vừa mới được người khác ân cần hỏi han, Tiếu Lang liền chịu không nổi… Nước mắt không cách nào khống chế được, cứ liên tục trào ra, cậu đưa tay chùi một phen, sau đó từ trên xà đơn nhảy xuống.



Thầy Trầm đúng lúc bởi vì lo lắng bước tới gần một chút, liền thuận thế ôm Tiếu Lang vừa mới đáp xuống đất vào lòng, mà trong mắt của thầy Viên nhìn thấy, lại giống như là Tiếu Lang nhảy xuống bổ nhào vào lòng của thầy Trầm.



Bị thầy giáo mà mình kính yêu ngưỡng mộ ôm vào lòng, bắt gặp vẻ mặt quan tâm lo lắng của thầy, Tiếu Lang đang bởi vì không tìm được cảm giác tồn tại của mình nhất thời nhịn không được, ôm lấy thắt lưng thầy Trầm khóc òa lên.



Cậu vừa khóc, vừa không thèm để ý hình tượng nói “Anh ơi… em không muốn rời xa anh đâu… Hu hu…”



Thầy Trầm “…”



Thầy Viên “…”