Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 117 : Lệnh Hồ Xung đề nghị thả tù nhân
Ngày đăng: 14:13 18/04/20
Lệnh Hồ Xung đề nghị thả tù nhân
Lại đi mấy trượng nữa, đường hầm thu hẹp lại, phải cúi lom khom mới tiến về phía trước được.
Càng đi sâu vào càng phải cúi thấp xuống.
Lệnh Hồ Xung nghe Ðan Thanh tiên sinh đi sau cầu nhàu chửi bới, chàng chắc người lão vừa cao vừa lớn mà phải cúi rạp xuống nên lão rất khó chịu.
Ði trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà Hoàng Chung Công bỗng dừng lại. Tiếp theo là tiếng loảng xoảng nổi lên dường như lão dùng vật gì đập vào cửa sắt.
Sau một lúc lại nghe tiếng chìa khóa chuyển động rồi tiếng kẹt vang lên, cánh cửa sắt mở ra.
Hoàng Chung Công bật lửa thắp vào ngọn đèn trên vách ánh sáng lờ mờ chiếu ra trông rõ trên cửa có lỗ vuông.
Nguyên tiếng kẹt cửa vừa rồi là cái cửa sắt vuông nhỏ xíu này mở ra. Lệnh Hồ Xung chắc cái lỗ vuông đó, dùng làm chỗ để đưa đồ ăn uống cho người bị giam.
Hoàng Chung Công nhìn vào lỗ vuông lớn tiếng gọi:
- Nhậm huynh! Bốn anh em Hoàng Chung Công này đến thăm Nhậm huynh đây!
Lệnh Hồ Xung sửng sốt, tự hỏi:
- Sao đại trang chúa lại kêu y bằng Nhậm huynh? Chẳng lẽ người bị cầm tù trong kia không phải là đàn bà?
Bên trong không có tiếng người đáp lại.
Hoàng Chung Công nói:
- Nhậm huynh! Bọn tiểu đệ lâu nay không đến bái yết trong lòng rất áy náy. Bữa nay tới đây để báo cáo với Nhậm huynh một việc lớn.
Trong nhà có người cất tiếng thóa mạ:
- Việc lớn việc nhỏ con mẹ nó cái gì? Có chuyện thối tha thì nói đi, không thì cút cho xa.
Lệnh Hồ Xung rất đỗi kinh ngạc. Bao nhiêu ý nghĩ trước bây giờ bị lật ngược lại hết. Khẩu âm này chẳng những là tiếng người đàn ông tuổi già, mà còn thốt ra những lời thô tục. Ðúng là một người quê mùa.
Bỗng nghe Hoàng Chung Công nói:
- Trước kia bọn tiểu đệ tưởng bọn mình kiếm pháp cao thâm Nhậm huynh là đệ nhất, ngờ đâu mình đã lầm to. Bữa nay có một người tới Mai trang, dĩ nhiên bốn anh em tiểu đệ không địch nổi.
Ngay kiếm pháp của Nhậm huynh so với y cũng còn kém xa.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Té ra lão này dùng lời kích để cầu người kia tỷ kiếm với ta.
Người kia cười ha hả nói:
- Hoàng Chung Công! Bọn các ngươi là phường trẻ nít không địch nổi người ta mới khích họ đến tỷ đấu với ta để mong ta thu xếp cường địch cho. Có đúng thế không? Ha ha! Các người tưởng là đắc sách nhưng hỏng rồi! Mấy chục năm ta không đụng đến binh khí bây giờ quên hết kiếm pháp rồi.
Lệnh Hồ Xung trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:
- Người này có trí hơn đời, liệu việc như thần. Y vừa nghe lời Hoàng Chung Công đã đoán trúng ngay. Thật là một nhân tài hiếm có trên giang hồ.
Hắc Bạch Tử nói:
- Ðại ca! Nhậm tiên sinh không phải là địch thủ của người này đâu. Y đã nói trong Mai trang không một ai thắng được y quả đúng sự thật. Chúng ta nhiều lời với Nhậm tiên sinh làm chi cho mất thì giờ?
Lão họ Nhậm quát lên:
- Ngươi khích ta làm chi vô ích? Chẳng lẽ Nhậm mỗ này lại đi làm việc cho bọn trẻ nít các ngươi chăng?
Hắc Bạch Tử nói:
- Kiếm pháp của người này đã được Phong Thanh Dương lão tiên sinh truyền thụ cho. Ðại ca!
Nghe nói ngày trước Nhậm tiên sinh vùng vẫy giang hồ không biết sợ trời, sợ đất là gì mà chỉ sợ một mình Phong lão tiên sinh. Ngoại hiệu Nhậm tiên sinh là "Vọng phong nhi đào". Chữ "phong" này trỏ vào Phong lão tiên sinh, phải vậy chăng?
Lão họ Nhậm thét lên be be rồi cả tiếng mắng nhiếc:
- Thúi lắm! Thúi lắm! Thúi không ngửi được.
Ðan Thanh tiên sinh nói:
- Nhị ca lầm rồi!
Hắc Bạch Tử hỏi:
- Chúng mưu đồ chuyện gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Bọn họ đánh cuộc với một người bạn của vãn bối. Nếu trong Mai trang có nhân vật nào thắng được kiếm pháp của vãn bối là phải mất mấy thứ với bọn họ đó.
Lão Nhậm hỏi:
- Mất những vật gì? Chà! Chắc lại cầm phổ kỳ phổ hoặc bút thiếp, danh họa hiếm có của cố nhân chứ gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiền bối đoán việc như thần, quả không sai chút nào.
Lão Nhậm nói:
- Lão phu chỉ muốn coi kiếm pháp của tiểu hữu chứ không động thủ ra chiêu thực sự. Hơn nữa lão phu chưa chắc đã thắng được tiểu hữu.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tiều bối mà muốn thắng vãn bối là một chuyện mười phần ăn chắc đến chín. Nhưng phải xin bốn vị trang chúa ưng cho một điều.
Lão Nhậm hỏi:
- Ðiều gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiền bối thắng được vãn bối thì mấy vật báu hiếm có kia dĩ nhiên sẽ về tay bốn vị trang chúa, song các vị này phải mở rộng cửa nhà lao trả lại sự tự do cho tiền bối.
Ngốc Bút Ông và Ðan Thanh tiên sinh đồng thanh nói:
- Cái đó thì nhất định không được rồi.
Hoàng Chung Công chỉ hắng dặng một tiếng chứ không nói gì.
Lão Nhậm cười nói:
- Tiểu hữu có tư tưởng khác đời như vậy, phải chăng là Phong Thanh Dương dặn tiểu hữu nói thế?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Phong lão tiên sinh tuyệt không biết tý gì về vụ tiền bối bọ cầm tù tại đây, mà vãn bối cũng không ngờ tới.
Hắc Bạch Tử vội hỏi xen vào:
- Phong lão đệ! Lão đệ có biết rõ tên họ Nhậm tiên sinh không? Ngoại hiệu y là gì? Y đã làm chưởng môn phái nào? Vì sao lại bị cầm tù tại đây? Lão đệ đã nghe Phong lão tiên sinh nói tới bao giờ chưa?
Hắc Bạch Tử đưa ra bốn câu hỏi một cách đột ngột, Lệnh Hồ Xung không thể trả lời được một câu. Lúc trước chàng liên công Hắc Bạch Tử ngoài bốn chục chiêu, bây giờ đối phương đưa ra bốn câu hỏi khác nào tấn công tới tấp bốn chiêu mà chàng không đỡ được chiêu nào. Chàng ấp úng hồi lâu mới đáp:
- Cái đó... Phong lão tiên sinh... thực tình chưa nói với vãn bối bao giờ.
Hắc Bạch Tử nói:
- Ðúng thế! Ta cũng chắc lão đệ không hiểu, vì lão đệ không biết rõ căn do, tất đã không yêu cầu bọn ta tha Nhậm tiên sinh. Y mà rời khỏi nơi đây thì võ lâm lại trải qua những trận trời long đất lở, không biết bao nhiêu anh hùng hiệp sĩ sẽ mất mạng về tay y và từ đây trên chốn giang hồ không còn có ngày nào bình yên nữa.
Lão Nhậm cười ha hả nói:
- Ðúng thế! Giang Nam tứ hữu dù lớn mật đến đâu cũng chẳng dám để lão phu thoát khỏi chốn lao lung. Hơn nữa bọn họ bất quá vâng mệnh người khác ở đây coi giữ, nói trắng ra chúng chỉ là bốn tên ngục tốt bé nhỏ mà thôi, làm gì có quyền buông tha lão phu? Tiểu hữu nói vậy là đề cao chúng quá
cỡ.
Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm trong bụng:
- Trong vụ này có bao nhiêu điều can hệ mà mình chẳng biết tí gì, nếu nói năng luống cuống tất bại lộ hành tung.
Hoàng Chung Công nói:
- Phong lão đệ! Lão đệ thấy nhà lao này tối tăm ẩm ướt mà nẩy mối đồng tình với Nhậm huynh và có ý bất mãn với anh em lão phu. Ðó là lòng dạ nghĩa hiệp của lão đệ, chẳng có điều gì đáng trách.
Nhưng lão đệ nên biết nếu Nhậm huynh đây tái xuất giang hồ thì ngay phái Hoa Sơn nhà lão đệ ít ra cũng mất mạng quá nửa. Nhậm huynh! Tiểu đệ nói vậy có đúng không?
Lão Nhậm cười đáp:
- Ðúng thế! Ðúng thế! Phải chăng chưởng môn phái Hoa Sơn là Nhạc Bất Quần? Thằng cha đó có bộ mặt giả đạo đức. Ðáng tiếc là hắn vừa lên làm chưởng môn ta liền lỡ tay bị ám toán. Nếu không ta đã lột da bộ mặt trá ngụy của hắn rồi.