Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 119 : Chốn Hắc lao, dào dat sóng lòng

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Chốn Hắc lao, dào dat sóng lòng



Hai bên qua lại ngoài 40 hiệp, Lệnh Hồ Xung ra chiêu càng về sau càng tinh diệu. Nhiều chiêu thức chàng chưa được Phong Thanh Dương chỉ điểm mà bây giờ gặp tay địch thủ kiếm pháp cao thâm, phép "Ðộc cô cửu kiếm" tự nhiên phát sinh những chiêu số chống chọi rất tân kỳ.



Những mối lo âu trong chàng tiêu tan hết, bao nhiêu tâm trí để cả vào kiếm pháp, chàng không hoảng hốt mà cũng không mừng vui.



Lão Nhậm biến đổi đến tám loại kiếm pháp thượng thặng, có môn đánh rất rát, có môn chiêu số liên miên không dứt. Có lúc đánh mau tới tấp, có chiêu uy mãnh trầm trọng. Bất luận lão biến chiêu cách nào, Lệnh Hồ Xung cũng đưa ra ngay những chiêu thức tựa hồ tám loại kiếm pháp của đối phương chàng đã thuộc lòng sẵn những chiêu thức để chiết giải từng thứ một.



Lão Nhậm cầm ngang thanh kiếm quát lên:



- Tiểu bằng hữu! Kiếm pháp này tiểu bằng hữu đã được ai truyền thụ cho? Tưởng bản lãnh Phong lão không ghê gớm đến trình độ này được.



Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra một chút rồi đáp:



- Kiếm pháp này mà chẳng phải Phong lão tiên sinh chỉ điểm thì trên đời còn có cao nhân nào truyền thụ cho nữa?



Lão Nhậm nói:



- Tiểu hữu nói cũng có lý. Bây giờ tiểu hữu hãy đón tiếp đường kiếm này của lão phu.



Lão hú lên một tiếng dài, đột nhiên đánh tới.



Lệnh Hồ Xung hươi kiếm đâm chênh chếch lại, bức bách đối phương phải thu kiếm về chống đỡ.



Lão Nhậm quát tháo luôn miệng tựa hồ kẻ phát điên. Tiếng quát tháo càng cấp bách thì kiếm chiêu càng mau lẹ.



Lệnh Hồ Xung nhận thấy kiếm pháp của đối phương chẳng lấy chi làm kỳ dị cho lắm, nhưng vì lão quát tháo om sòm làm chàng rối loạn tâm thần. Chàng cố gắng trấn tĩnh để giải khai kiếm pháp thì đột nhiên lão Nhậm gầm lên một tiếng kinh khủng, khiến chàng ù tai tựa hồ bị đứt lá nhĩ. Ðầu óc chàng choáng váng rồi mê đi không biết gì nữa, ngã lăn xuống đất.



Không hiểu Lệnh Hồ Xung hôn mê đã bao lâu, lúc chàng tỉnh lại thấy đầu nhức như búa bổ bên tai văng vẳng tựa hồ nghe sấm sét vẫn nổ ầm ầm không ngớt.



Chàng hé mắt ra nhìn thì chỉ thấy một màu tối om không biết mình hiện ở chỗ nào? Chàng gắng gượng chống tay xuống toan ngồi dậy nhưng toàn thân không còn lấy một chút khí lực, miệng lẩm bẩm.



- Nhất định ta chết rồi đây và đã được người ta chôn ở trong phần mộ.



Vừa thương tâm vừa bồn chồn quá độ, chàng lại ngất đi.



Lần thứ hai Lệnh Hồ Xung tỉnh lại vẫn thấy nhức đầu kịch liệt có điều tiếng vang bên tai đã nhẹ đi nhiều. Chàng cảm thấy nửa dưới mình vừa lạnh vừa cứng dường như nằm trên sắt thép. Chàng liền đưa tay ra sờ soạng thì quả nhiên là một tấm thiết bản. Tay mặt chàng vừa cử động bỗng nghe tiếng loảng xoảng. Ðồng thời chàng nhận ra trên tay mình có vật gì lạnh ngắt cột lại.



Lệnh Hồ Xung đưa tay trái lên sờ cũng phát ra tiếng loảng xoảng. Té ra tay trái chàng cũng bị cột nốt.



Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Mừng vì cảm thấy mình vẫn còn sống chứ không phải chết rồi. Kinh hãi vì thấy mình bị cột bằng xích sắt, hiển nhiên đã bị hãm vào tình cảnh bất hạnh như lão Nhậm.



Lệnh Hồ Xung cố sức giơ tay trái lên sờ soạng thì quả nhiên thấy trên tay bị cột bằng một sợi xích sắt nhỏ bé. Chàng khẽ cử động hai chân liền cảm thấy cổ chân cũng bị cột rồi.



Lệnh Hồ Xung ráng mở to mắt ra nhìn nhưng chỉ thấy một màu tối đen như mực chẳng rõ một thứ gì, liền bụng bảo dạ:



- Lúc ta đang cùng Nhậm lão tiên sinh tỷ kiếm đột nhiên ngất xỉu, chẳng hiểu Giang Nam tứ hữu ám toán bằng cách nào? Coi chừng ta cũng bị cầm tù trong địa lao dưới đáy Tây Hồ rồi. Có điều ta chẳng hiểu mình có bị cầm tù với Nhậm lão tiền bối một chỗ không?



Chàng liền cất tiếng gọi:



- Nhậm lão tiền bối! Nhậm lão tiền bối!



Chàng gọi hai tiếng không thấy động tĩnh gì lại càng sợ hãi, lớn tiếng kêu:



- Nhậm lão tiền bối! Nhậm lão tiền bối!



Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của mình vọng lại. Tiếng vọng trong nhà lao cũng làm cho màng tai rung động đau đớn.



Lệnh Hồ Xung hoang mang ngơ ngác lớn tiếng la:



- Ðại trang chúa! Tứ trang chúa! Tại sao các vị lại giam tại hạ vào đây? Mau tha tại hạ ra!



Mau mau thả tại hạ ra!



Nhưng dù chàng có kêu gào bể họng thì ngoài tiếng vọng la lối của mình cũng chẳng có chút thanh âm nào khác đáp lại.



Lệnh Hồ Xung giận quá ngoác miệng ra mà thóa mạ:



- Các ngươi là bọn đê hèn, là quân tiểu nhân vô liêm sỉ! Các ngươi giam cầm ta thiệt ư?...
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. ánh sáng đèn tỏ hơn. Tiếp theo là cái khay gỗ từ ngoài lỗ vuông đưa vào. Trên khay vẫn đặt một bát cơm và một cái bình sành.



Lão già kia chẳng nói năng gì cứ chìa khay vào để chờ Lệnh Hồ Xung đón lấy.



Lệnh Hồ Xung đói đã lả người, khát đã khô cổ, cơ hồ không nhẫn nại được nữa. Chàng ngần ngừ một chút rồi đón lấy khay gỗ đem vào.



Lão già buông tay xong trở gót đi ngay.



Lệnh Hồ Xung gọi giật giọng:



- Này này! Lão hãy dừng bước để ta hỏi đã!



Lão già vẫn không để ý gì đến chàng, vẫn lặng lẽ lủi thủi cất bước. Tiếng bước chân ỳ ạch mỗi lúc một xa. Ánh đèn cũng mất hút.



Lệnh Hồ Xung càu nhàu mấy câu rồi giơ bình sành lên ghé miệng vào vòi bình mà uống một hơi.



Nước bình vừa trong vừa mát chàng khỏi khát rồi mới ăn cơm. Trên mặt bát cơm có mấy thức ăn.



Tuy trong bóng tối chàng cũng phân biệt được đó là rau dưa cùng đậu hũ.



Lệnh Hồ Xung ở trong hắc lao đã bảy tám ngày. Mỗi ngày lão già kia đưa cơm vào một lần, đồng thời để đón lấy đũa bát cùng bình sành bữa trước. Bất luận Lệnh Hồ Xung nói gì lão vẫn trơ trơ, tuyệt không lộ vẻ gì mới lạ...



Không hiểu đến ngày thứ mấy, Lệnh Hồ Xung vừa thấy ánh đèn lấp lóe liền nhảy xổ lại lỗ vuông.



Chàng nắm lấy khay gỗ la hỏi:



- Tại sao lão không nói với ta một câu nào? Lão có nghe thấy ta hỏi gì không?



Lúc này hai người đứng gần nhau. Lão già thấy vậy không khỏi giật mình kinh hãi. Lệnh Hồ Xung ngó thấy cặp mắt lão trắng dã, nhãn quang trì trệ, hiển nhiên là một người đui mù.



Lão già vừa trỏ tay vào lỗ tai vừa lắc đầu tỏ ra điếc. Lão lại há hốc miệng cho chàng coi.



Lệnh Hồ Xung nhòm vào, kinh ngạc đến thộn mặt ra vì ngọn lưỡi trong miệng lão chỉ còn một nửa coi rất khủng khiếp.



Chàng "ối" lên một tiếng rồi hỏi:



- Ðầu lưỡi lão bị người cắt đi ư? Phải chăng bọn Mai trang tứ cẩu đã hạ độc thủ.



Lão già kia vẫn không trả lời, từ từ đưa khay gỗ vào. Hiển nhiên lão không nghe rõ Lệnh Hồ Xung nói gì. Dù lão có nghe thấy chăng nữa cũng không thể trả lời được.



Lệnh Hồ Xung trong lòng khiếp sợ. Chàng chờ cho lão đi ra rồi mới tĩnh tâm ngồi xuống ăn cơm.



Lão già bị cắt nửa lưỡi lại hiển hiện re trong đầu óc chàng. Chàng nằm duỗi dài trên giường ngấm ngầm phát trọng thệ:



- Bọn Giang nam tứ cẩu thật là khả ố! Lệnh Hồ Xung này chung thân bị cầm tù chẳng nói làm chi, nếu còn có ngày thoát khỏi chốn lao lung thì việc đầu tiên là phải cắt đứt đầu lưỡi, dùi thủng lỗ tai, đâm mù hai mắt những tên chó chết đó...



Ðột nhiên trong đầu óc lóe ra một tia sáng, chàng la thầm:



- A phải rồi! Tại sao bọn chúng lại ám toán mình thế này? Phải chăng bọn họ... bọn họ...



Chàng sực nhớ tới đêm khuya hôm đó chàng đã dùng trường kiếm đâm đui mắt 15 tên hán tử tại miếu Dược Vương. Lai lịch bọn này thế nào chàng vẫn chưa hay. Chàng tự hỏi:



- Chẳng lẽ bọn chúng cầm tù ta ở đây để trả mối thù bữa trước.



Lệnh Hồ Xung nghĩ tới đây không nhịn được nữa, buông tiếng thở dài sườn sượt. Những oán khí chứa chất trong lòng chàng bấy nhiêu ngày lập tức vơi quá nửa.



Chàng tự nhủ:



- Ta đã đâm mù mắt 15 người thì họ bày kế trả thù cũng là xứng đáng.



Khí phẫn uất lắng xuống. Lệnh Hồ Xung trải qua những ngày tù ngục một cách d dàng hơn.



- trong ngục tối bất phân nhật dạ. Lệnh Hồ Xung không hiểu mình bị cầm tù đã bao lâu. Chàng cảm thấy mỗi ngày nhiệt độ một nóng hơn thì chắc là mùa hạ đã tới.



Gian nhà tù nhỏ bé không có một luồng gió thổi qua, tình trạng ẩm ướt nóng nảy rất là khó chịu.



Một hôm trời nóng quá chịu không nổi, Lệnh Hồ Xung cởi bỏ hết quần áo để mình trần truồng nằm ngủ trên giường.