Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 129 : Trong hẻm núi, phái Hằng Sơn bị khốn

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Trong hẻm núi, phái Hằng Sơn bị khốn



Lệnh Hồ Xung giữa lúc ấy xoay người lại, chàng thấy mũi kiếm trỏ vào trước ngực mình liền lớn tiếng quát:



- Ngươi... Ngươi làm gì thế này? Ta đây là mệnh quan của triều đình mà ngươi dám vô lễ thế sao?



Chúng bây đâu! Bắt lấy mụ nữ ni này cho ta!



Dù chàng quát tháo om sòm thì ở chốn hoang sơn dã lĩnh này cũng có ai nhìn tới.



Mấy tên nữ đệ tử nhỏ tuổi bưng miệng mà cười, vì chúng thấy chàng ra oai ở nơi đây thì thật là một trò hoạt kê hết chỗ nói.



Một tên ni cô cười nói:



- Quan gia! Bọn tiểu ni có việc gấp phải đi ngay, phiền quan gia tránh sang bên đường một chút.



Lệnh Hồ Xung lớn tiếng quát:



- Cái gì mà quan gia với chẳng quan gia? Ta đây đường đường là một viên Tham tướng. Các ngươi phải kêu ta bằng tướng quân mới hợp lý.



Bảy tám cô đệ tử vừa cười vừa la:



- Bẩm tướng quân đại nhân! Xin tướng quân tránh đường cho.



Lệnh Hồ Xung cười ha hả đứng phưỡn ngực ra chiều đắc chí.



Ðột nhiên chàng trượt chân té nhào.



Bọn đệ tử la hoảng:



- Coi chừng



Rồi hai người nắm lấy tay chàng.



Lệnh Hồ Xung lại trượt xuống một chút nữa rồi mới đứng lên được. Chàng văng tục thóa mạ một cách rất hách dịch:



- Mẹ kiếp!.. Ðường đất gì mà trơn thế này? Bọn địa phương quan toàn là hạng cơm toi, không biết điều động dân phu để tu sửa con đường nhỏ này.



Người chàng tuột xuống nằm co ro dựa vào vách núi. Chỗ sườn núi này hơi lõm vào một chút. Bọn nữ đệ tử liền thi triển khinh công lướt qua bên mình chàng.



Có người cười nói:



- Ðáng lý địa phương quan phải phái tám tên phu đưa một cỗ kiệu lớn để khiêng tướng quân đại nhân qua ngọn núi này mới hợp lý.



Có người nói:



- Tướng quân thì cưỡi ngựa chứ ai lại ngồi kiệu bao giờ?



Người trước nói:



- Nhưng tướng quân này khác với quan thường, cưỡi ngựa sẽ bị té nhào.



Lệnh Hồ Xung tức mình quát lớn:



- Những quân này quen miệng nói càn. Có bao giờ tướng quân lại cưỡi ngựa mà ngã được?



Tháng trước một con lão hổ đáng chết nhảy ra. Ta từ trên lưng ngựa tuột xuống bị thương ở cạnh sườn, nhưng chẳng có chi đáng kể.



Bọn nữ đệ tử nổi lên tràng cười rộ.



Lệnh Hồ Xung thấy một tấm thân mảnh dẻ lướt qua chính là Nghi Lâm. Chàng liền đúng dậy đi theo nàng. Thế là những người phía sau bị ngăn chặn.



May mà Lệnh Hồ Xung tuy cất bước trầm trọng, thở lên hồng hộc, ba bước lại trượt, năm bước lại nhào, nhưng chàng đi khá mau lẹ.



Bọn đi sau có kẻ cười ngặt nghẽo, có người lại oán thán, miệng lảm nhảm:



- Ông tướng này thật là đáng... Hỡi ơi! Mỗi ngày không biết ổng té bao nhiêu lần?



Nghi Lâm quay lại hỏi:



- Nghi Thanh sư tỷ! Sư tỷ đừng thúc giục ổng, dể ổng hoang mang trong dạ rồi lại té nhào.



Ðường núi dốc thế này, té xuống không phải chuyện đùa.



Lệnh Hồ Xung coi cặp mắt sâu thẳm của nàng chẳng khác hi hai dòng suối biếc. Bộ mặt trái xoan dưới ánh mặt trời càng đẹp lộng lẫy.



Chàng nhớ lại ngày trốn tránh phái Thanh Thành truy kích, nàng đã ôm mình từ trong thành Hằng Sơn chạy ra. Lúc đó chàng cứ giương mắt bần thần nhìn nàng, lòng chàng lại nỗi lên một mối tình êm dịu, bất giác miệng lẩm bẩm:



- Trên sườn núi cao kia có bọn cường địch mai phục gia hại nàng. Mạng ta sống chết chẳng kể làm chi, nhưng quyết bảo vệ cho nàng được an toàn.



Nghi Lâm ngó thấy cặp mắt của chàng đã không có tinh thần mà vẻ mặt lại quê mùa cục mịch, nhưng nàng cũng nhìn chàng khẽ gật đầu và lộ ra một nụ cười hiền hòa.



Nàng nói tiếp:



- Nghi Thanh sư tỷ! Nếu tướng quân đây có trượt chân té nhào thì sư tỷ đỡ y cho lẹ.




- Con bà nó! Thanh đao này thật rắc rối! Ðã đến lúc người ta lâm vào tình trạng tối khẩn cấp lại còn han rỉ không rút ra được. Hừ! yêu đao của tướng quân han rỉ thì còn bắt giặc thế nào được.



Nghi Hòa đang múa kiếm chống chọi với hai tên Ma giáo, bỗng nghe bên mình có tiếng bi bô những gì yêu đao han rỉ không rút ra được, thì vừa tức mình lại vừa buồn cười la lên:



- Tướng quân lùi ra mau! Nơi đây nguy hiểm lắm.



Vì mụ la lên một câu, thành ra phân tâm nột chút. Bỗng cây Liễu tử thương véo một cái nhằm đâm vào bả vai mụ, xuýt nữa mụ bị trúng thương.



Nghi Hòa vừa lùi lại một bước thì đối phương lại phóng thương đâm tới.



Lệnh Hồ Xung hét lớn:



- Hỏng bét! Hỏng bét! Quân giặc này thật là lớn mật! Tụi bay không nhìn thấy bản tướng hay sao?



Chàng né mình chênh chếch lướt ra đứng chắn trước mặt Nghi Hòa.



Hán tử sử cây Liễu tử thương thấy rõ ràng một người sắc phục đúng là mệnh quan triều đình, liền dừng lại. Gã trỏ mũi thương vào trước ngực Lệnh Hồ Xung, quát hỏi:



- Ngươi là ai? Lúc nãy tên cẩu quan dưới kia hô hoán om sòm là tên cẩu quan này ư?



Lệnh Hồ Xung quát mắng:



- Mẹ kiếp! Tên này dám kêu bản tướng bằng cẩu quan thì hỗn thật! Chỉ có mi là cẩu tặc. Bọn mi ở đây đón đường cướp giật đã thấy bản tướng đến mà không cúp đuôi chạy trốn cho xa thì thật coi trời bằng vung. Bản tướng phải bắt bọn mi giao về huyện nha để đánh mỗi tên năm chục trượng cho vọt cứt té đái, bắn máu đít ra, một tiếng kêu cha ba tiếng gọi mẹ mới đáng kiếp.



Chàng nói lăng nhăng một hồi, bọn đệ tử phái Hằng Sơn đứng đằng sau nghe thấy chỉ lắc đầu quầy quậy.



Lệnh Hồ Xung thấy Ðịnh Tĩnh sư thái chưa đến nỗi thất bại ngay trong lúc nhất thời mà bọn Ma giáo cũng không phóng ám khí xuống nữa.



Chàng lại cất tiếng quát:



- Bớ những quân giăc cỏ lớn mật! Tụi bây mau mau quỳ xuống khấu đầu. Bản tướng thấy trong tụi bay có cả bà già tám chục tuổi, hoặc giả bản tướng mở lòng nhân đức phát lạc nhẹ cho một phần. Bằng không thì...hà hà...sẽ chém đầu cả lũ chó...



Bọn đệ tử phái Hằng Sơn nghe chàng nói đều chau mày lẩm bẩm:



- Ông tướng này mắc bệnh khùng rồi.



Nghi Hòa tiến lên một bước chống kiếm hộ vệ. Mụ định hễ địch nhân phóng thương tới đâm chàng là mụ vung kiếm ra gạt.



Lệnh Hồ Xung lại vận kình rút đao, vừa rút vừa mắng:



- Con mẹ nó! Ðã đến lúc lâm trận khẩn cấp mà thanh bảo đao tổ truyền lại han rỉ nằm chết dí ở trong bao. Hừ! Thanh đao bản tướng mà không han rỉ thì bọn giặc cỏ chúng bay mỗi tên có đến mười cái đầu bản tướng cũng chặt đứt như sung rụng.



Hán tử sử thương nghe chàng nói nổi lên tràng cười rộ rồi nạt lớn:



- Ngươi không có thù hằn gì với bọn ta. Cút đi cho lẹ!



Gã giơ lưng lên nhằm chém xuống lưng Lệnh Hồ Xung.



Lệnh Hồ Xung tức mình giựt mạnh một cái kéo cả đao lẩn túi đao ra. Chàng la:



- Úi chà!



Người chàng bỗng ngã chúi về phía trước.



Nghi Hòa vội kêu lên:



- Coi chừng!



Người chàng bỗng ngã chúi về phía trước.



Lúc Lệnh Hồ Xung té xuống, thanh yêu đao phóng ra đã sử một chiêu trong phép Ðộc cô cửu kiếm.



Ðầu túi đao điểm trúng vào yếu huyệt trên lưng hán tử. Hán tử chưa kịp rú lên đã ngã quay ra...



Lệnh Hồ Xung vừa té huỵch xuống đất lại lồm cồm bò dậy. Chàng la lên một tiếng rồi reo lên:



- A ha! Mi cũng té xuống thế là hòa. Chúng ta lại đánh nữa.



Nghi Hòa là người rất linh mẫn. Mụ túm lấy hán tử bị té hất về phía sau, vì mụ tính thầm:



- Mình có một tên tù binh trong tay thì cục diện bữa nay sẽ thu xếp được dễ dàng hơn.



Giữa lúc ấy ba người trong Ma giáo xông tới để cứu đồng bọn.



Lệnh Hồ Xung quát lên:



- Ô kìa! không được đâu! Ta còn phải bắt hết bọn giặc cỏ chúng bay.



Chàng vung yêu đao lên đánh tả chém hữu chẳng vào chương pháp nào hết.



Nguyên phép Ðộc cô cửu kiếm không có chiêu thức nhất định, coi sử rất ung dung, vụng về mà cứng rắn. uy lực kỳ diệu có thể khắc địch chế thắng. yếu điểm của nó là ở kiếm ý chứ không ở chiêu thức.



Lệnh Hồ Xung chân bước loạng choạng xiêu tả lệch hữu, cầm thanh đao cả túi múa may quay cuồng. Ðột nhiên chàng không dừng lại kịp, xô vào một tên Ma giáo.