Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 130 : Mượn bồ Câu, Định Tĩnh đưa thơ
Ngày đăng: 14:13 18/04/20
Mượn bồ câu, Định Tĩnh đưa thơ
"Kịch" một tiếng. Ðầu túi đao đụng vào huyệt khí hải ở bụng dưới gã này.
Gã chỉ kịp thở rốc lên một tiếng rồi té nhào xuống.
Lệnh Hồ Xung la lên:
- Úi chà! Chàng nhảy lùi lại một bước. Ðốc đao lại đụng vào huyệt Thần đường trên bả vai một người khác.
Người này té xuống không ngớt lăn long lóc dưới đất.
Lệnh Hồ Xung hai chân vấp lên người hắn. Chàng lại cất tiếng thóa mạ:
- Mẹ quân khốn kiếp này!
Người chàng bắn ra. Túi đao lại đâm trúng vào mình một tên giáo chúng cầm đao.
Gã này là một trong ba tên hảo thủ vây đánh Ðịnh Tĩnh sư thái. Lưng gã bị đụng mạnh, thanh đao cầm tay bị tuột ra văng đi.
Ðịnh Tĩnh sư thái cơ linh cực kỳ mau lẹ, bà phóng chưởng đánh vèo một cái vào trước ngực gã khiến gã miệng thổ máu tươi, coi chừng khó sống được.
Lệnh Hồ Xung lại la lên:
- Coi chừng! Coi chừng!
Chàng lùi lại mấy bước, lưng chàng hướng về phía một người sử Phán quan bút.
Người này liền phóng bút nhằm điểm vào huyệt Thần đạo ở xương sống chàng.
Lệnh Hồ Xung lảo đảo người đi xông về phía trước. Túi đao của chàng lại điểm trúng huyệt đạo hai tên giáo chúng.
Người sử Phán quan bút chân tay mau lẹ dị thường, nhảy xổ tới phía chàng.
Lệnh Hồ Xung la hoảng:
- Ối mẹ ôi!
Rồi chạy về phía trước. Người kia băng mình rượt theo.
Lệnh Hồ Xung đột nhiên dừng bước lại. Ðốc đao cắp dưới nách thò ra một nữa.
Người kia không ngờ chàng đang chạy trốn rất gấp đột nhiên đứng sững lại. Tuy võ công hắn cao cường nhưng biến chiêu không kịp. Trong lúc hấp tấp, huyệt Thông cốc ở giữa chỗ ngực và bụng giáp nhau bị đụng vào đốc đao của Lệnh Hồ Xung thò ra.
Người kia lộ vẻ cực kỳ cổ quái. Ðối với việc xảy ra hắn không tin là sự thực, nhưng người hắn dần dần mềm nhũn rồi té xuống.
Lệnh Hồ Xung xoay mình nhìn lại thấy cuộc đánh nhau trên sườn núi đã dừng tay. Gần một nữa trong bọn đệ tử phái Hằng Sơn đã lên đến đỉnh núi đang đứng đối lập với giáo chúng Ma giáo. Còn một nữa nửa đang thoăn thoắt leo lên.
Lệnh Hồ Xung lại hô lớn:
- Những quân giặc cỏ kia! Ðã thấy bản tướng đến đây, sao không quỳ cả xuống mà xin đầu hàng? Thế thì kỳ thiệt! Lạ thiệt!
Chàng múa túi đao quát lên một tiếng rồi xông về phía giáo chúng.
Người cầm đầu bọn giáo chúng cũng không khám phá ra được lai lịch của Lệnh Hồ Xung. Lập tức bọn chúng vung gươm đao lên đoán đỡ.
Quần đệ tử phái Hằng Sơn đều muốn tiến lên trợ lực, nhưng Lệnh Hồ Xung vội la:
- Bọn giặc cỏ này rất lợi hại và hung hăng lắm.
Người chàng đã từ trong đám đông chạy ra. Chân bước trầm trọng, lúc chạy thì lôi thôi lốc thốc thỉnh thoảng lại trượt chân té huỵch xuống đất. Lúc vung túi đao lên thường khi đụng cả vào trán mình đến ngất đi. Nhưng mỗi lần chàng xông vào đám đông hoặc ở trong đó chạy ra là lại đánh ngã năm sáu tên hảo thủ.
Cả hai phe thấy tình trạng như vậy đều không khỏi kinh ngạc đến thộn mặt ra.
Nghi Hòa và Nghi Thanh song song tiến lại la hỏi:
- Tướng quân! Tướng quân làm sao vậy?
Lệnh Hồ Xung hai mắt nhắm nghiền tựa hồ mê man bất tỉnh.
Lão già cầm đầu Ma giáo thấy mới trong khoảnh khắc mà bên mình một người bị chết, mười một người bị điểm huyệt té nhào về tay một viên võ quan điên khùng. Vừa rồi lúc võ quan xông vào trận chính lão đã ra hai chiêu cầm nã mà xuýt nữa bị đối phương điểm trúng huyệt đạo, trong lòng lão ngấm ngầm kinh hãi, miệng lẩm bẩm:
Tần Quyên gật đầu hỏi lại:
- Thưa sư phụ! Có phải phong thơ vừa rồi sư phụ gửi về cho chưởng môn sư thúc không? Liệu đến ngay được chăng?
Ðịnh Tĩnh sư thái đáp:
- Con chim bay đi đến am Bạch Vân ở Tô Môn là một trạm rồi đổi chim khác. Từ am Bạch Vân đến am Diệu Tướng ở Tế Nam lại đổi chim đến am Thanh Tĩnh ở Hà Khẩu lại đổi lần nữa. Tức là bốn con chim bồ câu tiếp sức mới đưa được thơ về đến núi Hằng Sơn.
Nghi Hòa nói:
- May mà chúng ta chưa bị tổn hại người nào. Mấy vị sư tỷ sư muội rịt thuốc giải rồi sau hai ngày thì không có gì đáng ngại nữa.
Ðịnh Tĩnh sư thái mãi ngoẹo đầu ngẫm nghĩ nên Nghi Hòa nói gì cũng không đẻ tâm nghe.
Ðột nhiên bà quay vào nhìn Nghi Lâm giữa đám đông hỏi:
- Nghi Lâm! Ngươi bảo võ công của Lệnh Hồ Xung không bằng Ðiền Bá quang, mấy lần gã không đánh lại hắn. Phải vậy chăng?
Nghi Lâm chưng hửng, hai má ửng hồng.
Một khi nàng nghe ai đề cập đến tên Lệnh Hồ Xung là trống ngực đập loạn lên, tựa hồ có tật giật mình. Nàng tưởng chừng người ta đã nhìn thấu tâm can mình. Nhưng nàng lại có một cảm giác rất êm ái và muốn cho người ta lúc nào cũng nhắc đến chàng bất phân nhật dạ mới vừa lòng.
Ðịnh Tĩnh sư thái thấy nàng đỏ mặt lên ra chiều bẻn lẻn thì nghĩ bụng:
- Con nhãi này nghe đến tên Lệnh Hồ Xung là thần thái khác lạ. Phải chăng y động lòng trần tục?
Bà nhắc lại:
- Ta hỏi ngươi có đúng không?
Nghi Lâm kinh hãi ngửng đầu lên đáp:
- Ðúng thế! Võ công của Lệnh Hồ huynh quả không bằng Ðiền Bá Quang. Lúc y ra tay cứu đệ tử liền bị hắn đâm trúng mấy đao suýt nguy đến tính mạng.
Ðịnh Tĩnh sư thái gật đầu lẩm bẩm như nói để mình nghe:
- Lệnh Hồ Xung biết rõ gốc ngọn Ngũ nhạc kiếm phái ta. Gã lại cấu kết với Ma giáo thì mối họa không nhỏ. Nếu không phải tiết lộ tin tức thì làm sao bọn Ma giáo lại biết bọn mình qua Tiêu Hà Lĩnh vào lúc này?
Nghi Lâm nghe thế vội nói:
- Thưa sư bá! Y Lệnh Hồ sư huynh không thể biết được chúng ta qua Tiêu Hà Lĩnh vào lúc này.
Ðịnh Tĩnh trợn mắt nhìn nàng hỏi:
- Sao ngươi lại biết là gã không hay?
Nghi Lâm đáp:
- Lệnh Hồ sư huynh không hiểu lúc này hiện giờ ở nơi đâu. Không chừng y ở Tái Bắc, có khi y đến Quan Ðông rồi cũng nên. Sao y lại cấu kết với Ma giáo để hại bọn mình.
Ðịnh Tĩnh sư thái hắng giọng một tiếng vẻ mặt không vui bà nói:
- Nghi Lâm! Ngươi là người xuất gia lục căn phải thanh tịnh. Hơn nữa, ngươi đã quy y đầu Phật mà còn lầm đường thì hối không kịp đó.
Nghi Lâm chấp tay dập đầu khẽ đáp:
- Ðệ tử không dám!
Ðịnh Tĩnh sư thái thấy cặp lông mi dài của nàng lấp lánh hạt châu thì biết là mình đã quá nghiêm khắc. Lòng bà rất thương xót liền vỗ vai nói:
- Ðịch nhân chạy trốn xa rồi. Chắc trong nhất thời chúng chưa dám trở lại xúc phạm. Chúng ta gặp đại địch một cách đột ngột, e rằng mỏi mệt lắm rồi. Bây giờ hãy lấy lương khô ra ăn rồi qua rừng bên kia nằm nhủ dưới bóng cây một lúc.
Mọi người vâng lời. Có người chất bếp nấu nước uống.
Nguyên phái Hằng Sơn chuyến này xuống phía Nam giữ hành tung rất bí mật. Ngày nghỉ đêm đi.
Mấy chục người xuống tới đây mà nhân vật giang hồ chưa ai hay biết. Thế mà bọn Ma giáo đã được tin ở dây phục kích nên Ðịnh Tĩnh sư thái càng thêm phần kinh hãi.
Ðoàn người ngủ mấy giờ rồi dậy ăn cơm trưa.