Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 143 : Toan đục thuyền, Song phi ngư bị bắt
Ngày đăng: 14:14 18/04/20
Toan đục thuyền, Song phi ngư bị bắt
Gã họ Mã bị gã họ Triệu quát mắng liền không nói nữa. Vẻ mặt ra chiều bẽn lẽn.
Ðịnh Nhàn sư thái nói:
- Ba vị đi hoành hành ở Kỳ Bắc ba chục năm trước, rồi sau ẩn náu không đi lại tiếng tăm gì nữa. Bần ni cho là ba vị đã tỉnh ngộ sửa đổi lỗi lầm. Không ngờ ba vị đến qui đầu phái Tung Sơn để ngấm ngầm mưu đồ chuyện gì... Hỡi ơi! Tả chưởng môn phái Tung Sơn là cao nhân một thời sao còn đi thu nạp bao nhiêu tả đạo bàng môn, những dị sĩ trên giang hồ đã làm khó dễ cho người đồng đạo. Thật là trong lòng y... Hỡi ơi! Khiến người ta không sao hiểu được.
Bà là một nhà tu hành đắc đạo lòng dạ từ bi, nên tuy gặp cơn đại biến này, vẫn chẳng muốn thốt ra những lời làm mất danh dự của người. Khi bà cảm thấy lời nói có chút quá đáng, liền chuyển sang tiếng thở dài rồi hỏi:
- Sư thư của bọn bần ni là Ðịnh Tĩnh sư thái cũng bị hạ về tay quí phái phải không?
Gã họ Mã lúc trước trong lời nói đã lộ ra vẻ khiếp nhược, bây giờ muốn gỡ lại mặt mũi liền lớn tiếng đáp:
- Phải rồi! Ðó là Chung Trấn sư đệ...
Lão họ Triệu hừ một tiếng rồi giương cặp mắt tức giận lên nhìn gã họ Mã.
Gã họ Mã thấy thế biết mình lỡ lời, liền tự hỏi:
- Việc đã đến thế này thì còn giấu diếm cái gì? Tả chưởng môn phái bọn ta chia quân hai đường đều đến Triết Mân để hành động.
Ðịnh Nhàn sư thái cất tiếng:
- A Di Ðà Phật! A Di Ðà Phật! Tả chưởng môn đã làm minh chủ Ngũ nhạc kiếm phái, địa vị được tôn sùng đến thế, sao còn muốn thôn tính cả năm phái kia để một mình làm chưởng môn. Việc dấy động can qua tàn hại đồng đạo này há chẳng để anh hùng thiên hạ cười cho ư?
Ðịnh Dật sư thái lớn tiếng:
- Sư thư! Bọn tặc tử đã có dã tâm thì lòng tham không đáy. Sư thư... sư thư...
Bà chưa dứt lời thì máu trong miệng lại phun ra như tên bắn.
Ðịnh Nhàn sư thái vẫy tay nhìn ba người kia nói:
- Lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt. Kẻ làm điều bất nghĩa tất bị ác báo. Các vị đi đi! Phiền ba vị về bẩm với chưởng môn là phái Hằng Sơn từ nay không tuân hành hiệu lệnh của Tả chưởng môn nữa. Tệ phái tuy toàn những nữ đệ tử yếu ớt, nhưng quyết không chịu khuất phục dưới bàn tay cường bạo. Ðề nghị của Tả chưởng môn về việc hợp phái, xin tha thứ cho phái Hằng Sơn không thể tuân mệnh được.
Nghi Hòa la lên:
- Thưa sư bá! Bọn họ... bọn họ...
Ðịnh Nhàn sư thái gạt đi:
- Giải tán kiếm trận đi!
Nghi Hòa vâng lời.
Cô giơ trường kiếm lên một cái, bảy người liền thu kiếm về lùi ra.
Ba tay cao thủ phái Tung Sơn không ngờ bọn Hằng Sơn lại buông tha chúng một cách dễ dàng như vậy nên đối với Ðịnh Nhàn sư thái không khỏi sinh lòng cảm kích, liền quay lại nhìn bà khom lưng thi lễ, rồi trở gót chạy như bay.
Lúc này ngọn lửa đang cháy rất dữ.
Ðồ đệ phái Tung Sơn bị tử thương rất nhiều nằm lăn ra khắp mọi chỗ. Mười mấy tên thương thế tương đối nhẹ hơn lồm cồm bò dậy bỏ đi. Còn những tên bị thương nặng vẫn nằm trong vũng máu. Chúng thấy ngọn lửa sắp cháy đến nơi, nhưng không còn đủ sức để trốn tránh, đành lớn tiếng la người cứu cấp.
Ðịnh Nhàn sư thái nói:
- Vụ này không liên quan gì đến bọn chúng, chỉ vì Tả chưởng môn có ý nghĩ sai lầm mà gây ra. Vu Tẩu! Nghi Thanh! Các ngươi hãy lại cứu bọn chúng đi!
Mọi người biết chưởng môn nhân vốn lòng từ thiện nên không dám trái lệnh, liền chia nhau ra đi chiếu cố cho bọn đệ tử phái Tung Sơn bị tử thương. Hễ tên nào chưa tắt thở liền được dìu dắt qua một bên rồi lấy thuốc điều trị.
Ðịnh Nhàn sư thái ngửng đầu trông về phương Nam, hai hàng châu lệ tuôn rơi, la gọi:
- Sư thư ơi!...
Người bà lảo đảo mấy cái rồi té xuống.
Mọi người thấy thế cả kinh vội đến đỡ dậy thì thấy miệng bà hộc máu tươi.
Nguyên phái Hằng Sơn bị quân địch vây đánh, hai vị sư thái Ðịnh Nhàn, Ðịnh Dật thống lĩnh bọn đệ tử vừa đánh vừa chạy trốn vào trong hang đá tên gọi Chú Kiếm Cốc này.
Ðã lâu ngày hết sức chống cự, không được ăn uống lại chẳng được nghỉ ngơi nên tâm lực đều mệt mỏi khác nào cảnh đèn khô dầu.
Lúc này cường địch đã rút lui, Ðịnh Nhàn lại xót thương Ðịnh Tĩnh sư thái bị bỏ mạng, nên không chống đỡ được nữa.
Quân đệ tử kẻ hô "sư bá" người gọi "sư phụ" ai nấy cực kỳ hoảng hốt. Cả Ðịnh Dật sư thái cũng bị trọng thương, không ai biết làm thế nào cho được.
Lệnh Hồ Xung nói:
Gã râu lởm chởm hỏi:
- Còn lo điều gì nữa?
Gã mặt thớt đáp:
- Bọn chúng ở trong Ngũ nhạc kiếm phái đã liên minh với nhau như cây liền cành. Có thể Mạc Ðại tiên sinh biết ra sẽ tới tìm chúng ta để trả hận. Như vậy Bạch Giao bang chúng ta sẽ nguy ngập đấy.
Gã râu lởm chởm đáp:
- Chà! Mấy năm nay chúng ta bị phái Hành Sơn làm cho khó dễ thật không chịu nổi. Chuyến này nếu chúng ta không vì tình bằng hữu mà hết sức thì lần sau mình có việc họ cũng bỏ mặc. Phen này mà thành đại sự thì phái Hành Sơn có lẽ toàn quân tan vỡ cũng chưa biết chừng, còn sợ gì Mạc Ðại tiên sinh đến nữa.
Tên mặt thớt nói:
- Hay lắm! Vậy ta cứ theo chủ ý đó triệu tập cao thủ có thể lội nước là hành động được.
Lệnh Hồ Xung chui ra, xoay tay kiếm lại đâm vào sau gáy tên mặt thớt.
Hắn lập tức ngất đi.
Tên râu lởm chởm vung quyền đánh lại.
Lệnh Hồ Xung lại phóng kiếm đánh "kịch" một tiếng đúng vào huyệt Thái Dương mé hữu đối phương.
Tên râu lởm chởm xoay tròn người đi mấy vòng rồi ngồi phệt xuống.
Lệnh Hồ Xung liền đưa ngang trường kiếm cắt đứt nắp đậy hai thùng rồi xách hai tên kia liệng vào trong thùng dầu. Những thùng này đầy dầu. Mỗi thùng có đến hai ba trăm cân. Ðể hôm sau cho xuống thuyền đưa xuống vùng hạ lưu.
Hai người kia bị dúi vào trong thùng dầu lập tức dầu xông vào mũi. Vì dầu lạnh làm cho chúng tỉnh lại, nuốt ừng ực luôn mấy ngụm lớn.
Ðột nhiên phía sau có tiếng người nói:
- Lệnh Hồ thiếu hiệp! Ðừng hại mạng chúng!
Chính là thanh âm Ðịnh Nhàn sư thái.
Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
- Ðịnh Nhàn sư thái đến sau lưng mình lúc nào mà không hay.
Chàng liền buông hai tay không giữ đầu hai tay tên kia nữa rồi đáp:
- Dạ!
Hai người kia được buông tay rồi liền muốn nhảy ra.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Ðừng có nhúc nhích!
Chàng cầm kiếm đập vào đầu chúng bắt buộc hai người phải ngồi trong thùng dầu.
Hai người đều co gối đứng lom khom, dầu ngập đến mũi, mắt không mở ra được. Chúng không hiểu tại sao chỗ này lại rắc rối như vậy.
Bỗng thấy một bóng người mầu xám ở dưới thuyền nhảy lên. Chính là Ðịnh Dật sư thái.
Bà nói:
- Sư thư! Có bắt những tên giặc này không?
Ðịnh Nhàn sư thái đáp:
- Ðây là hai vị đường chúa ở Bạch Giao bang tại sông Cửu Giang. Lệnh Hồ thiếu hiệp muốn giỡn chơi họ một chút mà thôi.
Bà quay lại nhìn lão râu lởm chởm hỏi:
- Các hạ họ Dịch hay họ Tề? Sử bang chúa vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Tên râu lởm chởm chính là họ Dịch lấy làm kỳ hỏi đáp:
- Tại hạ... họ Dịch. Sao các hạ lại biết Sử bang chúa của bọn tại hạ vẫn mạnh giỏi?
Ðịnh Nhàn sư thái cười nói:
- Dịch đường chúa cùng Tề đường chúa ở bang Bạch Giao đã được người trên giang hồ tặng cho ngoại hiệu là "Song Phi Ngư" tiếng tăm lừng lẫy như sấm vang, làm gì mà lão ni chả biết?