Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 142 : Phái Tung Sơn bại lộ âm mưu
Ngày đăng: 14:14 18/04/20
Phái Tung Sơn bại lộ âm mưu
Nghi Hòa thấy Trịnh Ngạc đã đập cửa mấy lần mà trong am chẳng có thanh âm hưởng ứng, thì trong lòng nóng nảy không thể nhẫn nại được nữa, cô liền tuốt kiếm ra khỏi vỏ cầm tay rồi vượt qua tường mà vào.
Nghi Thanh sợ Nghi Hòa gặp chuyện bất trắc cũng nhảy vào theo.
Nghi Hòa hỏi:
- Sư tỷ thử coi xem những gì thế kia?
Cô vừa nói vừa trỏ tay xuống đất.
Nghi Thanh ngó theo tay Nghi Hòa trỏ thì thấy dưới đất trong sân am rải rác bảy tám mảnh kiếm sáng loáng. Hiển nhiên là những binh khí bị chém gãy rớt xuống.
Nghi Hòa lại cất tiếng hô lớn:
- Trong am có ai không?
Rồi cô chạy vào tìm kiếm trong hậu viện.
Nghi Thanh vội rút then mở cổng cho Lệnh Hồ Xung cùng mọi người tiến vào. Cô lại lượm một mảnh kiếm đưa cho Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Lệnh Hồ sư huynh! Phải chăng nơi đây đã xảy cuộc chiến đấu?
Lệnh Hồ Xung đón lấy mảnh kiếm gẫy coi thấy chỗ gãy hãy nhẳn thín, sáng loáng liền hỏi lại:
- Hai vị sư thái Ðịnh Nhàn và Ðịnh Dật có sử dụng bảo kiếm không?
Nghi Thanh đáp:
- Hai vị lão nhân gia đều không sử dụng bảo kiếm. Gia sư thường bảo: "Chỉ cần luyện kiếm pháp cho tinh thục là bất cứ kiếm tre, kiếm gỗ cũng có thể thắng địch". Lão nhân gia còn nói: "Bảo đao, bảo kiếm lại càng bá đạo. Chỉ lỡ tay một chút là đưa người ta đến chỗ mất mạng hay què cụt chân tay."
Lệnh Hồ Xung gật đầu nói:
- Ðó có phải là đạo từ bi của nhà Phật không?
Nghi Thanh gật đầu.
Bỗng Nghi Hòa ở hậu viện lớn tiếng la:
- Trong này cũng có mảnh kiếm.
Mọi người liền nhảy vào hậu viện, đồng thời ngó qua trong điện đường thì thấy trên bàn, dưới đất đều phủ đầy tro bụi.
Các ni am Phật đường khắp trong thiên hạ đều lau rửa quét tước sạch như chùi. Thế mà ở nơi đây chỗ nào cũng bụi bám thì đủ biết là ít ra trong mấy ngày nay không có người ở.
Bọn Lệnh Hồ Xung vào hậu viện còn thấy ít cây cối bị chém đứt bằng khí giới sắc bén. Chàng để ý nhìn những chỗ gươm đao chém vào biết ngay là đã trải qua ít ngày rồi.
Cổng sau bỏ ngỏ. Mấy miếng ván cánh cổng bay ra xa đến hơn trượng dường như bị người đá cho bật tung đi.
Ngoài cổng hậu có một lối nhỏ đi được chừng hơn mười trượng thì tới chỗ ngã ba.
Nghi Thanh liền hô:
- Chúng ta phải chia nhau đi tìm cả hai nẻo để xem có điều chi khác lạ không?
Lát sau Tần Quyên ở nẻo đường mé hữu la lên:
- Chỗ này có một mũi tên.
Lại một cô nữa lớn tiếng:
- Ðây có một thiết trùy!
Nẻo đường này đi vào khu đồi núi nhấp nhô.
Ðoàn người liền theo rong ruổi tiến về phía trước.
Dọc đường thỉnh thoảng lại thấy có ám khí hoặc những mảnh đao kiếm gãy bỏ đó.
Ðột nhiên Nghi Thanh la lên một tiếng rồi chạy vào trong đám cỏ rậm lượm một thanh trường kiếm, cô nhìn Lệnh Hồ Xung nói:
- Cái này là khí giới của bản môn.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Vậy hai vị sư thái Ðịnh Nhàn và Ðịnh Dật đã cùng địch nhân chiến đấu và đi qua nẻo đường này.
Mọi người đều biết rõ là chưởng môn nhân và Ðịnh Dật sư thái đánh không lại bên địch phải trốn theo ngả này. Lệnh Hồ Xung nói vậy chẳng qua là chàng muốn cho lời lẽ lịch sự mà thôi.
Mọi người thấy dọc đường rải rác ám khí cùng binh khí đã đoán ngay là cuộc tranh đấu cực kỳ khốc liệt và sự việc đã cách mấy ngày, chẳng hiểu còn cứu kịp không nên ai nấy trong lòng xao xuyến, chân chạy mỗi lúc một mau hơn.
Ðường núi mỗi lúc một hiểm trở vòng vèo đi lên rồi quanh xuống đến phía sau núi.
Ðoàn người đi được mấy dặm thì khắp chỗ toàn là đá núi ngổn ngang không còn đường để theo dõi.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Thưa hai vị sư thái! Tưởng phái Tung Sơn là phái đứng đầu trong Ngũ nhạc kiếm phái. Họ cùng phái Hằng Sơn như cây liền cành mà sao lại đánh lén? Ðiều đó thực khiến cho người ta không ai hiểu được.
Ðịnh Dật sư thái hỏi:
- Còn sư thư đâu? Sao không thấy đến?
Tần Quyên vừa khóc vừa nói:
- Sư phụ của đệ tử bị gian nhân gia hại rồi. Một mình gia sư không chống lại đông người... Nên đã uổng mạng rồi...
Ðịnh Dật sư thái vừa bi thương vừa phẫn hận, lớn tiếng thóa mạ:
- Thật là quân giặc cướp.
Bà cất bước tiến lại nhưng mới đi được hai bước, người bà lảo đảo rồi té nhào, miệng bà máu tươi phun ra như suối.
Ba tên cao thủ phái Tung Sơn biến chiêu liên tiếp, thủy chung vẫn chẳng làm gì được Lệnh Hồ Xung.
Chúng thấy chàng quay lưng về phía mình, mà xoay tay lại ra chiêu, mà kiếm pháp cũng thần diệu khôn lường, liền tự nghĩ:
- Nếu gã xoay mình lại thì ba người bên ta làm sao chống nổi? Gã quả là một tay cao thủ khôn lường?
Ba người này đã là những tay bản lãnh cao cường lại tri cơ mau chóng. Chẳng ai bảo ai, cả ba tên liền lùi lại phía sau định chuồn.
Lệnh Hồ Xung la lên:
- Hãy khoan rồi sẽ chạy.
Chàng băng mình rượt theo. Phóng ba nhát kiếm đâu vào sau lưng ba người.
Ba người này nghe thế kiếm lợi hại đành quay lại đón đỡ.
Lệnh Hồ Xung rung động thanh trường kiếm, mỗi chiêu đều phân làm ba thức để đâm tới ba người.
Ba người hết sức chống đỡ, song Lệnh Hồ Xung không chờ cho kiếm chiêu của chúng phóng ra đã thi triển "Nhất kiếm tam thức" đâm tới, chẳng khác gì trong tay chàng có ba thanh trường kiếm.
Cả ba tên ngấm ngầm lo lắng nghĩ thầm:
- Sau lúc bọn mình rút lui không chia ra ba ngả mà cứ chạy một đường?
Lệnh Hồ Xung phóng kiếm đánh vào mé tả người đứng bên trái. Ðồng thời chàng đánh vào mé hữu người bên tay mặt. Như vậy cả ba người cùng phải sát vào nhau. Thanh trường kiếm của chàng đã quây ba người lại. Chàng tấn công liền mười tám chiêu. Ba người chống được cả mười tám. Nhưng không rảnh tay mà để phản kích một đòn nào.
Ba người này sử kiếm pháp phái Tung Sơn bằng những chiêu thức tinh diệu. Nhưng họ bị phép Ðộc cô cửu kiếm công kích lâm vào tình trạng chỉ còn đón đỡ chứ không có cơ trả đòn.
Lệnh Hồ Xung có ý bức bách bọn chúng phải thi triển kiếm pháp của bản môn để chúng hết đường chối cãi. Chàng thấy mặt chúng mồ hôi ra đầm đìa, vẻ mặt lại càng hung dữ đáng sợ. Nhưng kiếm pháp của chúng vẫn không rối loạn. Hiển nhiên mỗi tên đã tu luyện đến đã mấy chục năm chứ không phải tầm thường.
Ðịnh Nhàn sư thái nói:
- A Di Ðà Phật! Ðức Phật từ bi. Triệu sư huynh! Trương sư huynh! Mã sư huynh! Phái Hằng Sơn cùng quý phái vốn không thù không oán. Vậy mà ba vị sao lại cố ý uy hiếp, phóng hỏa toan đốt cháy bọn bần ni thành than? Bần ni không hiểu, vậy xin lãnh giáo.
Ba tên cao thủ phái Tung Sơn này họ Triệu, họ Trương, họ Mã ít khi bôn tẩu giang hồ để giữ lai lịch bí mật. Nay chúng bị Lệnh Hồ Xung bức bách chân tay luống cuống. Ðột nhiên chúng lại nghe thấy Ðịnh Nhàn sư thái kêu rõ tên họ mình ra đều giật mình.
Mấy tiếng loang xoảng vang lên. Hai tên trúng kiếm ở cổ tay, đánh rớt kiếm trường xuống đất.
Lệnh Hồ Xung chí mũi kiếm vào cổ họng lão già thấp lùn bé nhỏ họ Triệu quát lên.
- Buông kiếm ra!
Lão buông tiếng thở dài đáp:
- Thiên hạ có người võ công cao cường, kiếm pháp tuyệt luân đến thế ư? Triệu mỗ bị hạ dưỡi lưỡi kiếm của các hạ, kể ra cũng không oán.
Lão rung cổ tay mạnh một cái. Nội lực lão đã làm cho thanh trường kiếm gãy làm hai đoạn rớt xuống đất tới tấp.
Lệnh Hồ Xung lùi lại phía sau.
Bọn Nghi Hòa bảy người đều đưa trường kiếm ra để bao vây ba tên địch.
Ðịnh Nhàn sư thái lại nói:
- Quý phái có ý định đem Ngũ nhạc kiếm phái hợp vào làm một thành Ngũ Nhạc Phái. Bần ni nhận thấy phái Hằng Sơn đã truyền đời đến mấy trăm năm, không dám để nó phải tiêu diệt về tay bần ni, nên cự tuyệt lời đề nghị của quý phái. Việc này đáng lý để lại thương nghị hẳn hoi. Sao bần ni vừa ngỏ ý không theo các vị đã lập tức hạ độc thủ? Các vị thử nghĩ coi hành động này có phải là bá đạo lắm không? Các vị định giết cho kỳ hết để trừ hậu hoạn. Hỡi ơi!
Bà ho mấy tiếng rồi thổ máu tươi ra.
Ðại hán người cao lớn họ Mã nói:
- Bọn tại hạ chỉ biết vâng lệnh trên sai khiến, còn tường tình nội vụ thế nào, thật không biết một tý gì.
Lão họ Triệu tức giận nói:
- Ðể mặc các mụ đó muốn giết, muốn mổ làm gì thì làm, ngươi hà tất phải nói nhiều thế?