Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 148 : Anh hùng mới biết tài Hào kiệt

Ngày đăng: 14:14 18/04/20


Anh hùng mới biết tài Hào kiệt



Hồi còn ở phái Hoa Sơn, Lệnh Hồ Xung thường được nghe sư phụ đề cập đến những kiếm pháp của các nhà cùng các phái hiện thời, thì có "Bát quái kiếm trận" của phái Võ Ðương do tám người đồng thời sử dụng, cùng "Thất tinh kiếm pháp" của phái Hằng Sơn là cách bày trận khác nhau mà chỗ huyền diệu giống nhau.



Chàng vung kiếm lên thuận tay gạt những chiêu kiếm pháp của từng người trong đám đạo nhân. Chàng nhận ra rằng kiếm chiêu của tám người này phụ giúp cho nhau để thành hiệu quả. Vì thế mà trong kiếm pháp này không lộ ra một chút sơ hở nào hết.



Lệnh Hồ Xung đã học đến chỗ tinh yếu về "Ðộc cô cửu kiếm" nên vừa nhác trông chàng đã nhận ra ngay được chỗ khiếm khuyết về chiêu số của bên địch. Chàng định bụng dùng phép "Dĩ vô chiêu phá hữu chiêu" và tùy thời cơ phóng ra một chiêu kiếm mới có thể thủ thắng được.



Nên biết người võ lâm bất luận võ công cao minh đến đâu, chiêu pháp kỳ diệu tới mức nào thì lúc phóng chiêu ra, thu chiêu về thế nào cũng có chỗ sơ hở. Vì lẽ đó, khắp thiên hạ quyết không có một loại chiêu số nào là không thể phá được. Nhưng trong bát quái kiếm trận, tám đạo nhân thi triển kiếm pháp liền thành một bức, vì lẽ mỗi người này ra chiêu có chỗ sơ hở thì người kia lại hộ vệ liên tiếp ngay. Bao nhiêu chỗ khiếm khuyết đều được bổ túc một cách thần tốc, nên trong lúc nhất thời khó mà phá giải ngay được.



May ở chỗ võ công tám đạo sĩ này không cao thâm cho lắm, họ lại thi triển Bát quái kiếm trận một cách y thức như sư phụ đã truyền dạy, tuyệt không có chút sáng kiến nào. Tám người vừa công kích vừa bổ khuyết cho đồng bọn thì dĩ nhiên chiêu thức giảm một phần lớn uy lực. Kiếm chiêu này hỗ trợ cho kiếm chiêu kia thành ra thiếu mất sự linh động huyền diệu.



Lệnh Hồ Xung tuy không thể phá kiếm pháp của tám người trong lúc nhất thời, nhưng mặt khác tám đạo nhân kia phóng chiêu ra cũng chẳng đả thương được chàng.



Tám đạo nhân chạy mỗi lúc một lẹ.



Quần hào đứng ngoài bàng quang trông thấy mà đầu choáng mắt hoa.



Có người đã ngấm ngầm lo thay cho Lệnh Hồ Xung.



Thích Cao lớn tiếng la:



- Bọn chúng tám người đánh một. Vậy bẩy người chúng ta đây cũng xông vào đi.



Kế Vô Thi ngăn lại nói:



- Tám ngã đó bất quá chỉ sở trường về bộ pháp, còn về kiếm pháp chúng thì địch lại Lệnh Hồ công tử làm sao được?



Câu này dường như thức tỉnh Lệnh Hồ Xung.



Chàng nghĩ thầm:



- Tám tên này đã dùng kiếm hỗ trợ cho nhau thì bộ pháp dưới chân họ tất không thể nào bổ khuyết cho nhau được.



Chàng liền lớn tiếng khen ngợi:



- Bữa nay tại hạ mới được nhìn Bát quái kiếm trận của phái Võ Ðương thật là tuyệt diệu. Quả nhiên tiếng đồn không ngoa. Tại hạ khâm phục vô cùng. Tám vị đã biểu diễn xong rồi, vậy xin mời các vị lui ra.



Miệng chàng nói câu này, tay chàng phóng ra hai chiêu kiếm veo véo.



Mấy tiếng choang choảng vang lên không ngớt.



Tám đạo nhân đang chiến đấu đến lúc cao hứng, khi nào họ chịu dừng tay? Chúng tiếp tục phóng ra những chiêu thức mỗi lúc một mau lẹ.



Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười. Chàng cởi vỏ kiếm ở sau lưng ra cầm giơ ra đâm chênh chếch xuống gần mặt đất.



Một đạo nhân đang chạy nhanh thu chân về không kịp vướng ngay phải vỏ kiếm. Ngã loạng choạng người đi xô thẳng về phía trước. Công phu hạ bàn của gã đã luyện đến trình độ vững chắc, chỉ xông lên mấy bước rồi dừng lại, không đến nỗi té nhào. Nhưng một người đã thoát ly ra ngoài tổ chức, là bát quái kiếm trận liền bị phá vỡ.



Lệnh Hồ Xung huy động vỏ kiếm đưa ra đón trước chỗ bước chân bẩy người kia phải đi tới.



Bỗng thấy mấy tiếng "úi chà", "ô hay", "trời ơi" liên tiếp không ngớt.



Trong bảy đạo nhân thì năm người vướng phải vỏ kiếm chạy tứ tung.



Chỉ trong nháy mắt bọn đạo nhân toán loạn, còn có hai tên đứng đối diện với Lệnh Hồ Xung. Trong tay chúng cầm trường kiếm lăm le muốn đâm tới. Nhưng chúng không đâm còn khá, họ vừa phóng kiếm ra khiến cho quần hào bàng quang lại nổi lên tràng cười rộ.



Ðạo nhân trưởng toán la lên:



- Các vị sư đệ hãy rút lui!



Hắn lại vẩy tay trái một cái, trong bọn đạo sĩ có ba tên từ từ bước ra.



Ba tên này cùng đạo nhân trưởng toán chia ra đứng bốn mặt Ðông Bắc, Ðông Nam, Tây Bắc, Tây Nam vây Lệnh Hồ Xung đứng giữa.



Ðạo nhân trưởng toán nói móc:



- Gần đây các hạ oai danh lừng lẫy giang hồ, quả nhiên đã học được mấy loại công phu cổ quái của bọn tà ma ngoại đạo. Giữa lúc đang tỷ kiếm các hạ dùng đền thủ đoạn hạ cấp giây chăn ngựa. Bần đạo tưởng như vậy không phải là người quang minh lỗi lạc.



Lệnh Hồ Xung cười nói:



- Ðây không phải là giây buộc ngựa mà giây buộc người.



Ðào Hoa Tiên cười rộ nói xen vào:



- Lão đạo sĩ này tự nhận mình làm ngựa thế mới buồn cười.



Ðào Chi Tiên cũng lên tiếng:



- Lão mũi trâu! Lão mũi trâu. Chiêu thức mà Lệnh Hồ công tử vừa sử đó là giây cột trâu.



Ðạo nhân trưởng toán giơ trường kiếm lên nói:



- Các hạ chỉ trổ tài miệng lưỡi sao đáng kể là bậc anh hùng! Bây giờ chỉ cần các hạ thắng được lưỡi kiếm trong tay bốn chúng ta đây thì phái Võ Ðương không dám cản đường nữa.



Lệnh Hồ Xung hỏi:




- Ðúng là những chiêu thức đi khắp nơi thiên hạ chưa dễ đã kiếm thấy một người.



Nhưng Lệnh Hồ Xung nói bằng một giọng thành khẩn mà quần hào trái lại hiển nhiên tỏ vẻ chế diễu.



Hán tử thu kiếm về.



Lão gánh củi trợn mắt lên hỏi:



- Gã tiểu tử kia! Ngươi hiểu được kiếm pháp của bọn ta ư?



Lệnh Hồ Xung lễ phép đáp:



- Kiếm pháp của hai vị bao la bát ngát mà tinh thâm vô cùng, vãn bối không dám nói đến chữ hiểu. Kiếm pháp phái Võ Ðương lẫy lừng thiên hạ nay vãn bối mới biết tiếng đồn quả không ngoa.



Hán tử gánh rau hỏi:



- Tiểu tử kia tên họ ngươi là chi?



Lệnh Hồ Xung chưa kịp trả lời thì trong bọn quần hào đã có người lớn tiếng la:



- Cái gì mà tiểu tử với chẳng tiểu tử. Vị này là minh chủ của bọn ta, tức Lệnh Hồ công tử đó!



Lão gánh củi ngoẹo đầu hỏi trệch đi:



- Lệnh Hồ qua tử ư? Sao không gọi A Cẩu, A Miêu mà lại kêu bằng qua tử hoa sinh để cái tên rất khó nghe.



Lệnh Hồ Xung chắp tay nói:



- Bữa nay Lệnh Hồ Xung này được coi thần kiếm Võ Ðương rất lấy làm khâm phục. Sau này tất có dịp lên núi khấu đầu bái kiến Xung Hư đạo trưởng để tỏ lòng ngưỡng mộ thành cẩn. Tôn tính đại danh hai vị có thể cho vãn bối hay được chăng?



Hán tử gánh củi nhổ bãi đờm xuống đất đánh toẹt một cái đáp:



- Bọn ngươi đông người rung chuông đánh trống phải chăng để đi đưa ma?



Lệnh Hồ Xung biết đây là hai tay cao thủ phái Võ Ðương, liền khom lưng đáp:



- Bọn vãn bối có một người bạn bị giữ ở chùa Thiếu Lâm, nay đến cầu khẩn Phương Chứng phương trượng xin lão nhân gia mở lượng từ bi buông tha cho bạn.



Hán tử gánh rau nói:



- Té ra đây không phải là đám ma, nhưng các ngươi đánh chết con lừa của bá bá ta, vậy các ngươi có đền tiền không?



Lệnh Hồ Xung dắt ba con tuấn mã lại nói:



- Dĩ nhiên mấy con ngựa này không bằng con lừa của tiền bối xin các vị tiền bối cưỡi tạm vậy, vãn bối không hiểu các vị tiền bối giá lâm nên gây chuyện xích mích. Mong các vị lượng thứ cho.



Quần hào thấy Lệnh Hồ Xung mỗi lúc một vẻ nghiêm cung thật sự chứ không phải bày trò, ai cũng kinh hãi.



Hán tử gánh rau hỏi:



- Ngươi đã biết kiếm pháp của bọn ta cao thâm, vậy có muốn tỷ thí không?



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Vãn bối không thể địch nổi hai vị.



Hán tử gánh củi nói:



- Ngươi không muốn tỷ thí nhưng ta cứ đòi tỷ thí.



Rồi lão phóng kiếm lệch lạc chéo cho đâm tới Lệnh Hồ Xung.



Lệnh Hồ Xung thấy chiêu kiếm này nhằm chụp vào chín chỗ yết huyệt trong người chàng thật là tinh diệu hết chỗ nói bất giác chàng reo lên:



- Hảo kiếm pháp! Hảo kiếm pháp!



Chàng rút trường kiếm đâm lại.



Hán tử kia lại nhằm vào những chỗ trống không đâm loạn lên một hồi.



Thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung liền xoay lại cũng hớt vào chỗ không.



Hai người phát ra bảy tám chiêu mà chiêu nào cũng phóng ra ngoài không đụng vào nhau lần nào.



Hán tử gánh củi cứ lùi dần từng bước.



Hán tử gánh rau nói:



- Qua tử hoa sinh! Quả nhiên ngươi là tay có đường lối một chút.



Lão cũng cầm kiếm chém loạn xạ.



Chỉ trong chớp mắt đã liên tiếp phóng ra hai mươi mấy chiêu.