Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 149 : Vì mạo hiểm, Lệnh Hồ Xung thủ thắng

Ngày đăng: 14:14 18/04/20


Vì mạo hiểm, Lệnh Hồ Xung thủ thắng



Hơn hai chục chiêu kiếm này đều chém về phía Lệnh Hồ Xung, nhưng mũi kiếm đưa tới chiêu nào cũng cách chàng đến bảy tám thước.



Lệnh Hồ Xung cũng vung kiếm lên nghinh địch, có lúc đánh vào hán tử gánh củi một thức, có lúc nhằm đâm vào hán tử gánh rau một chiêu và đều cách người họ đến bảy tám thước.



Nhưng lạ thay! Hai hán tử hễ thấy chàng ra chiêu là lộ vẻ hoang mang hoặc nhảy nhót né tránh, hoặc hấp tấp vung kiếm lên đón đỡ.



Quần hào thấy thế đều đứng thộn mặt ra.



Hiển nhiên mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung còn cách người đối phương rất xa mà lúc chàng ra chiêu chẳng có chút kình phong nào. Ðây lại không phải là chàng phát huy kiếm khí vô hình để tấn công mà sao hai hán tử hoang mang chỉ sợ đón đỡ không kịp?



Quần hào theo dõi cho đến lúc này mới biết hai hán tử kia quyết không phải là hạng tiều phu hay gánh rau thông thường mà là những nhân vật công lực tinh thâm, bản lãnh cao cường. Lúc bọn họ ra chiêu công kích thì một người trầm trọng, một người như kẻ điên khùng, nhưng lúc họ né tránh đỡ gạt thân hình lại nhẽ nhõm và ổn định vững vàng. Nếu họ không dầy công tu luyện hàng mấy chục năm thì quyết không thể đến trình độ đó được.



Bỗng nghe hai hán tử đồng thanh la hét, biến đổi thế kiếm.



Hán tử gánh củi hươi những chiêu kiếm ra một phạm vi rất rộng và đường kiếm rất hùng hồn.



Người gánh rau khi tiến khi lui rất là mau lẹ. Ðầu mũi kiếm vọt những điểm hàn tinh.



Lệnh Hồ Xung cầm thanh trường kiếm đưa mũi chênh chếch lên không cử động nữa. Cặp mắt chàng có lúc trợn lên nhìn hán tử gánh củi, có lúc ngó chằm chặp vào hán tử gánh rau. Mục quang chàng tới đâu là hai hán tử lại nhượng bộ chiêu thức, hoặc hô hoán lùi lại, hoặc chuyển thế công thành thế thủ.



Bọn Kế Vô Thi, Lão Ðầu Tử là những tay võ công cao cường theo dõi một hồi lâu, dần dần đã nhìn ra manh mối. Họ thấy hai hán tử phải né tránh hoặc rút lui để tự bảo vệ nhằm vào lúc mục quang của Lệnh Hồ Xung phóng ra bắn vào những yếu huyệt trên hai người kia.



Bỗng thấy hán tử gánh củi vung kiếm lên chém giữa lúc Lệnh Hồ Xung chiếu mục quang vào huyệt Thương khúc ở bụng dưới hắn. Bỗng chiêu kiếm của hắn chỉ phóng ra nửa vời rồi lập tức thu về để chống đỡ huyệt Thương Khúc trong người hắn.



Lúc này hán tử gánh rau đâm liền mấy chiêu vào Lệnh Hồ Xung.



Lệnh Hồ Xung lại đưa mục quang chiếu vào huyệt Thiên Ðỉnh ở cổ hắn.



Hán tử gánh rau vội cúi đầu xuống. Thanh kiếm của hắn cắm sâu xuống đất rắn trong thửa ruộng khô.



Cứ tình trạng này thì dường như cặp mắt của Lệnh Hồ Xung phóng ra ám khí khiến cho đối phương nhất định không để chàng chiếu mục quang vào huyệt Thiên đỉnh.



Hai hán tử sử kiếm một hồi như vậy rồi mồ hôi toát ra đầm đìa.



Chỉ trong khoảng khắc, áo quần họ ướt đẫm chẳng khác người ngã xuống nước bò lên.



Lão già đứng ngoài bàng quang theo dõi cuộc đấu không nói nửa lời.



Ðột nhiên lão ho lên một tiếng rồi nói:



- Thật đáng bội phục! Thật đáng bội phục!



Ðoạn lão bảo hai hán tử gánh củi và gánh rau:



- Các ngươi hãy lui ra!



Hai hán tử dạ một tiếng.



Nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn đưa mắt láo liên nhanh như điện chớp và không rời những yếu huyệt của hai người.



Hai người vừa múa kiếm chống đỡ vừa lùi lại mà thủy chung vẫn không sao thoát khỏi mục quang của Lệnh Hồ Xung.



Lão già reo lên:



- Hảo kiếm pháp! Lệnh Hồ công tử! Ðể lão hán lãnh giáo mấy cao chiêu.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Vãn bối không dám đương.



Rồi chàng quay lại nhìn lão già chắp tay thi lễ.



Bây giờ hai hán tử mới thoát khỏi luồng mục quang của Lệnh Hồ Xung không theo dõi họ nữa.



Hai người liền như đôi chim khổng lồ tung mình bay vọt ra ngoài mấy trượng.



Quần hào thấy thế không nhịn được nổi tiếng hoan hô.



Kiếm pháp hai hán tử đó thế nào hai người khó mà hiểu được, nhưng thấy họ nhảy lộn ngược người ra thật xa, thân pháp đã linh diệu lại ngoạn mục vô cùng. Bây giờ ai cũng biết võ công hai người này vào hạng thượng thặng.



Lão già lại ho mấy tiếng rồi nói:


Câu này của chàng không phải là câu khách sáo tầm thường. Cuộc chiến vừa rồi đã đem lại cho chàng một tiến bộ rất lớn về cõ công. Nó khiến cho chàng biết chiêu số của địch nhân trong chỗ rất cao minh, vẫn còn chỗ rất hiểm yếu. Chỗ rất cao minh mà phá giải được thì ngoài ra những chỗ thông thường rất có thể tùy tiện giải khai.



Những tay cao thủ tỷ kiếm thắng bại chỉ quyết định trong một chiêu.



Lão già thấy Lệnh Hồ Xung dám phóng kiếm đâm vào giữa vòng kiếm quang của lão thì không còn gì mà tỷ đấu nữa.



Lão nhìn Lệnh Hồ Xung hồi lâu rồi thở dài nói:



- Lệnh Hồ công tử! Lão phu có mấy lời muốn nói với công tử.



Lệnh Hồ Xung lễ phép đáp:



- Dạ! Vãn bối xin kính cẩn nghe lời giáo huấn.



Lão già kia liền đưa thanh trường kiếm giao trả cho hán tử gánh rau.



Lão dắt tay Lệnh Hồ Xung đi về phía cây lớn ở mé Ðông.



Lệnh Hồ Xung cũng liệng cây trường kiếm xuống đất rồi sóng vai cùng lão mà đi.



Hai người đã tới bên cây lớn thì đã cách bọn quần hào chừng mấy chục trượng. Tuy còn nhòm thấy nhau, nhưng câu chuyện giữa hai người họ không nghe thấy nữa.



Lão già ngồi xuống gốc cây, lão trỏ một phiến đá tròn ngay bên rồi bảo chàng:



- Công tử hãy ngồi xuống đây nói chuyện!



Lệnh Hồ Xung ngối xuống rồi, lão mới thủng thẳng nói:



- Lệnh Hồ công tử! Trong những nhân vật thanh niên mà về nhân tài cũng như về võ công thì hiếm có người được như công tử.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Không dám! Hành vi của vãn bối không được đoan chính khiến cho thanh danh tàn tạ, sư môn cũng không dung nạp. Có đâu dám lãnh thụ phần trọng vọng của tiền bối như vậy?



Lão già nói:



- Bọn võ sĩ chúng ta chỉ cốt hành động cho quang minh lỗi lạc, không thẹm với lương tâm là đủ. Hành vi của công tử tuy có chỗ ngông cuồng, phóng đãng, không câu nệ tập tục, nhưng cũng không mất tư cách hành động của bậc đại trượng phu. Lão phu đã ngấm ngầm phái người đi nghe ngóng, thì cuộc điều tra không thấy công tử hành động có chỗ nào thật sự bại hoại. Còn bọn người giang hồ đồn đại phao ngôn thì không đủ bằng cớ.



Lệnh Hồ Xung nghe lão già phân tích hành vi của mình như vậy, thật là những câu trùng vào tâm khảm chàng. Bất giác chàng sinh lòng cảm kích, bụng bảo dạ:



- Vị tiền bối này chắc là một nhân vật trọng yếu trong Võ Ðương, nếu không thế thì sao lão lại ngấm ngầm cho người đi điều tra về hành động của mình.



Bỗng nghe lão già nói tiếp:



- Người thiếu niên xốc nổi là sự thường, ít người tránh được. Nhạc Bất Quần bề ngoài ra vẻ khiêm hòa mà độ lượng lại rất hẹp hòi....



Lệnh Hồ Xung nghe lão bình luận sư phụ chàng như vậy liền đứng dậy đáp:



- Ân sư đối đãi với vãn bối tình thâm như cha mẹ. Vãn bối không dám nghe lời tiền bối kể tội gia sư.



Lão già tủm tỉm cười nói:



- Công tử không phải là kẻ vong bản. Như vậy càng hay.



Ðột nhiên lão cất giọng trịnh trọng hỏi:



- Công tử học được "Hấp tinh đại pháp" đã bao lâu rồi?



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Nửa năm trước đây, vãn bối đã vô tình luyện tập môn này. Lúc ban đầu mới rèn luyện, thực tình tại hạ không biết nó là Hấp tinh đại pháp.



Lão già gật đầu nói:



- Thế thì phải rồi! Vừa rồi công tử cùng lão phu ba lần giao tiếp binh khí. Nội lực của lão phu bị công tử hút đi, nhưng lão phu phát giác ra công tử không chuyên vận dụng công phu này để làm hại người. Lão phu có điều muốn khuyên can chẳng hiểu công tử có chịu nghe chăng?



Lệnh Hồ Xung sợ hãi đáp:



- Những lời của tiền bối toàn là lời vàng đá, dĩ nhiên vãn bối phải kính cẩn vâng theo.



Lão già nói:



- Hấp tinh yêu pháp này lúc lâm địch giao phong tuy uy lực vô cùng mãnh liệt, nhưng lúc rèn luyện nó cũng có hại lớn cho bản thân. Công lực càng thâm hậu thì tai hại càng nhiều. Vậy hay hơn hết là từ nay công tử nên đình chỉ việc rèn luyện. Yêu công đó sau này còn khiến người biến đổi tâm tính rồi sinh ra làm càn làm bậy. Khi đó khó lòng cứu vãn.