Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 160 : Biểu diễn kinh hồn trên đất tuyết
Ngày đăng: 14:14 18/04/20
Biểu diễn kinh hồn trên đất tuyết
Lệnh Hồ Xung hồi ở Cô Sơn mai trang đã thấy Nhậm Ngã Hành lấy ra mấy viên "Tam thi não thần đan" đưa cho bọn trưởng lão Bảo Ðại Sở, Tần Bang Vĩ... Bọn này vừa trông thấy não thần đan liền hoảng vía.
Khi ấy Bảo Ðại Sở nói:
- Sau khi uống não thần đan của giáo chủ là phải tận trung, vĩnh viễn theo lời giáo chủ sai khiến, nếu không thì con thi trùng dấu ở trong viên thuốc hoạt động trở lại, chui vào trong óc người mà cắn não tủy đau đớn không biết đâu mà nói. Con người đâm ra rồ dại, hành động điên đảo, ghê gớm hơn cả chó điên.
Sau chàng lại cùng Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên ngồi uống rượu, Hướng Vấn Thiên lại nhắc tới cái ghê gớm của "Tam thi não thần đan" là trong thuốc có thi trùng, nhưng uống vào rồi lúc bình thường vẫn chẳng thấy chi khác lạ. Mỗi năm cứ đến ngày tết đoan ngọ vào khoảng giữa trưa mà không uống dược vật khác của giáo chủ ban cho để kiềm chế thi trùng thì nó thoát vòng kiềm tỏa xuyên vào óc người. Từ đó con người hành động như yêu ma quỷ quái không thể lấy lẽ thường mà suy lường được. Con người đã mất hết lý tính thì cắn xé cả cha, mẹ, vợ, con ra mà ăn thịt. Ðộc vật hiện thời không còn thứ nào tệ hại hơn món đó.
Vì thế mà hôm đó Hoàng Chung Công chẳng thà tự sát chứ không chịu uống thi não thần đan thì đủ biết dược lực của nó bá đạo tuyệt luân.
Quần hào sở dĩ cảm kích Doanh Doanh là vì nàng đã giúp cho mọi người thoát khỏi tai nạn này.
Doanh Doanh lại nói:
- Mấy ngàn hào khách đến chùa Thiếu Lâm dĩ nhiên không phải toàn là những người đã đến cầu tiểu muội xin thuốc giải cho. Nhưng chỉ một vị bang chúa đã chịu ơn của tiểu muội thì bao nhiêu thuộc hạ trong bang đó dĩ nhiên đều chịu ơn của tiểu muội. Hơn nữa, bọn họ đến núi Thiếu Thất chưa hẳn đã vì tiểu muội, đến quá nửa là nghe lời hiệu triệu của Lệnh Hồ "đại hiệp", họ chẳng thể không tới được.
Nàng nói tới đây liền toét miệng ra mà cười.
Lệnh Hồ Xung than rằng:
- Doanh muội chả học được cái gì hay ở nơi tiểu huynh hết mà về bản lãnh mồm trơn như mỡ thì lại học được mấy phần.
Doanh Doanh bật lên tiếng cười khúc khích.
Nàng ở trong Triều Dương thần giáo được mọi người coi như một vị công chúa, chẳng một ai dám trái ý chút nào. Nàng càng lớn tuổi càng oai vệ, muốn sao được vậy. Trước nay không ai dám nói giỡn với nàng một câu. Bây giờ Lệnh Hồ Xung đùa cợt nàng như vậy thì thật là một sự khoái lạc bình sinh chưa thấy bao giờ.
Sau một lúc Doanh Doanh mỉm cười nói:
- Lệnh Hồ đại ca thống lĩnh mọi người đến chùa Thiếu Lâm để đón tiếp tiểu muội, dĩ nhiên tiểu muội hoan hỉ vô cùng. Những người đó lại lắm miệng. Họ đều nói sau lưng là tiểu muội... đối với Xung ca hết ý hết tình. Còn Xung ca là một phong lưu lãng tử, đi tới đâu là vương tình duyên tới đó nên chẳng để tiểu muội vào lòng.
Nàng nói tới đây thanh âm dần dần nhỏ lại.
Rồi nàng buồn rầu nói tiếp:
- Xung ca đã làm náo động một phen như vừa qua cũng đủ nâng cao thể diện cho tiểu muội. Vậy thì tiểu muội... có chết đi nữa cũng không uổng được cái hư danh.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Doanh muội cõng tiểu huynh đến chùa Thiếu Lâm để cầu chữa thuốc khi đó tiểu huynh chết giấc không biết gì. Sau lại bị giam vào địa ngục dưới đáy tây hồ. Ngày thoát khỏi chốn lao lung mới biết rõ đầu đuôi liền đến tiếp đón Doanh muội thì lại làm liên lụy cho Doanh muội phải chịu bao nhiêu nỗi đau khổ.
Doanh Doanh nói:
- Tiểu muội bị giữ ở hậu động sau chùa Thiếu Lâm chẳng lấy chi làm đau khổ. Một mình tiểu muội ở trong một gian thạch thất. Cứ mười ngày thì lại có một nhà sư già đem củi đuốc cùng gạo nước đến cho. Ngoài ra không thấy một người nào khác. Mãi sau hai vị sư thái Ðịnh Nhàn, Ðịnh Dật đến chùa Thiếu Lâm, tiểu muội được bái kiến phương trượng mới biết rằng Xung ca chưa học được Dịch Cân Kinh gì hết mà cũng không được trị bệnh. Tiểu muội mới phát giác là mình mắc lừa thì tức giận vô cùng liền thóa mạ lão sư già kia. Ðịnh Nhàn sư thái khuyên tiểu muội không nên nóng nẩy. Sư thái còn báo Xung ca vẫn bình yên không sao cả. Người lại nói Xung ca đã cứu hai vị sư thái nên hai vị đến chùa Thiếu Lâm năn nỉ với phương trượng đại sư.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Có phải Doanh muội nghe Ðịnh Nhàn sư thái nói vậy mới không thóa mạ nhà sư già nữa?
Doanh Doanh đáp:
- Phương trượng chùa Thiếu Lâm nghe tiểu muội thóa mạ chỉ mỉm cười chứ không nổi nóng. Lão nói: "Nữ thí chủ! Bữa trước lão tăng đã mời Lệnh Hồ thiếu hiệp vào làm môn hạ phái Thiếu Lâm và làm đệ tử của lão tăng thì lão tăng mới có thể đem nội công về Dịch Cân Kinh truyền thụ cho được, đặng mà khu trục những luồng chân khí người khác ở trong nội thể ra ngoài, nhưng y kiên quyết không chịu, nên lão tăng chẳng có cách nào miễn cưỡng y được. Hơn nữa ngày nữ thí chủ cõng y lên núi, y chỉ còn thoi thóp thở. Ðến lúc ý xuống núi tuy chưa khỏi nội thương, nhưng đã đi lại được như thường. Tóm lại dù sao chùa Thiếu Lâm cũng có chút công nhỏ với y".
Doanh Doanh ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Tiểu muội thấy lời nhà sư cũng có lý, liền hỏi: "Thế thì đại sư lưu tiểu nữ ở trên núi làm chi?" Người xuất gia không bao giờ nói dối. Vậy vụ này có phải là đã lừa gạt rồi không?"
Lệnh Hồ Xung xen vào:
- Phải rồi! Bọn họ không nên lừa dối Doanh muội mới phải!
Doanh Doanh nói:
- Vị lão hòa thượng này lại nói một phen đạo lý. Lão bảo lưu tiểu muội ở lại núi Thiếu Thất vì mục đích dùng Phật pháp để tiêu hóa luồng hơn nóng nẩy gì đó. Thật là lời nói vu vơ chẳng có căn cứ chi hết.
Lệnh Hồ Xung nói:
Nhạc phu nhân chỉ "hừ" một tiếng tựa hồ bà vẫn chưa nguôi giận song bà nhìn thấy bốn người tuyết dường như cũng lấy làm hứng thú.
Ban đầu Lệnh Hồ Xung nghe tiếng tự hỏi:
- Ở nơi hoang dã này có bốn người tuyết nào đâu?
Rồi chàng hiểu ngay, miệng lẩm bẩm:
- Té ra bốn người mình đây toàn thân đã bị tuyết trắng bao phủ khiến cho sư phụ cùng sư nương tưởng bọn mình là người tuyết.
Tính trẻ nít lại nổi lên khiến chàng cười thầm trong bụng.
Nhạc Bất Quần nói:
- Dưới mặt đất không thấy nốt chân. Chắc là bốn người tuyết này họ đã xếp thành mấy bữa rồi. Sư muội thử coi xem tựa hồ trong bốn người này thì ba nam một nữ.
Nhạc phu nhân dường như đã hơi nguội giận, cất tiếng đáp:
- Tiểu muội coi hệt như nhau, chả thấy gì là phân biệt nam với nữ.
Rồi bà quát tháo giục ngựa đi luôn.
Nhạc Bất Quần vươn tay ra giữ lấy đầu ngựa của phu nhân nói:
- Sư muội! Sao sư muội lại nóng nảy thế chỗ này không có ai chúng ta tính kế lâu dài chẳng hay hơn ư?
Nhạc phu nhân đáp:
- Có chi mà tính nóng tính lạnh? Tiểu muội trở về phái Hoa Sơn còn sư huynh muốn cầu cạnh Tả Lãnh Thiền thì cứ một mình lên núi Tung Sơn.
Nhạc Bất Quần ngắt lời:
- Ai bảo ta cầu cạnh Tả Lãnh Thiền? Ngay chức chưởng môn phái Hoa Sơn đường đường chính chính ta còn chẳng muốn làm. Khi nào chịu luồn cúi phái Tung Sơn.
Nhạc phu nhân nói:
- Chính thế! Tiểu muội không hiểu tại sao sư ca không muốn làm chưởng môn phái Hoa Sơn lại đi luồn cúi Tả Lãnh Thiền để nghe lệnh hắn? Dù hắn là minh chủ Ngũ nhạc kiếm phái cũng chẳng thể can thiệp vào phái Hoa Sơn ta được. Năm phái mà hợp vào một thì cái tên phái Hoa Sơn liệu còn tồn tại ở trong võ lâm nữa không? Ngày trước sư phụ giao chứa chưởng môn phái Hoa Sơn cho sư huynh, lão nhân gia đã bảo sao?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Ngày ấy ân sư bảo ta có bổn phận phải mở mang môn phái cho hưng thịnh hơn lên.
Nhạc phu nhân nói:
- Ðúng thế! Nếu sư huynh đem phái Hoa Sơn sát nhập vào phái Tung Sơn thì còn mặt mũi nào nhìn thấy ân sư ở dưới suối vàng? Người ta thường nói: "Thà làm mỏ gà chứ không làm đuôi trâu". Phái Hoa Sơn tuy nhỏ bé nhưng chúng ta cũng có thể đứng riêng một môn hộ, chẳng cần phải dựa vào kẻ khác.
Nhạc Bất Quần thở dài nói:
- Sư muội ơi! Ðịnh Nhàn, Ðịnh Dật là hai vị sư thái phái Hằng sơn so với hai người chúng ta đây thì bản lãnh ai cao ai thấp?
Nhạc phu nhân đáp:
- Mình chưa tỷ thí với hai vị thì biết rõ sao được? Có điều tiểu muội nghĩ rằng chỉ tương đương như nhau, dù có hơn kém cũng chỉ xê xích đôi chút. Sư huynh hỏi cái đó làm chi?
Nhạc Bất Quần nói:
- Tiểu huynh cũng nghĩ rằng bản lãnh hai vị tương tự như bọn chúng ta. Hai vị sư thái đã bị uổng mạng trong chùa Thiếu Lâm hiển nhiên bị Tả Lãnh Thiền gia hại.
Lệnh Hồ Xung nghe tới đây chấn động tâm thần. Trước chàng cũng đã nghi ngờ vụ này là do bàn tay Tả Lãnh Thiền. Ngoài ra không có ai võ công đặc biệt. Bản lãnh chưởng môn phái Thiếu Lâm và phái Võ Ðương tuy cao thâm nhưng hai vị này đều là những nhân sĩ đạo đức, quyết không gia hại người ta một cách đê hèn như vậy.
Nhạc phu nhân nói:
- Nếu Tả Lãnh Thiền gia hại thì làm thế nào? Sư huynh mà tìm được đủ bằng chứng thì tụ tập anh hùng thiên hạ kéo đến hỏi tội hắn để báo thù tuyệt hận cho hai vị sư thái mới phải.
Nhạc Bất Quần thở dài đáp:
- Một là mình chưa tìm được đủ chứng cớ. Hai là người mạnh mà ta yếu không địch lại được.