Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 161 : Bọn Ác nhân bắn tên giết ngựa

Ngày đăng: 14:14 18/04/20


Bọn Ác nhân bắn tên giết ngựa



Nhạc phu nhân hỏi:



- Cái gì mà yếu không địch nổi mạnh? Chúng ta đã mời Phương Chứng phương trượng phái Thiếu Lâm và Xung Hư đạo trưởng phái Võ Ðương là hai vị ra chủ trương công đạo thì Tả Lãnh Thiền còn dám làm gì nữa?



Nhạc Bất Quần thở dài đáp:



- Nhưng e rằng phe chính giáo chưa mời được Phương Chứng phương trượng tới nơi. Vợ chồng ta đã lâm vào trường hợp như hai vị sư thái phái Hằng Sơn thì sao?



Nhạc phu nhân nói:



- Sư huynh sợ Tả Lãnh Thiền sẽ hạ thủ giết hai chúng ta chăng? Hừ! Chúng ta đã dấn thân vào võ lâm thì còn quản ngại nhiều điều thế nào được? Phía trước sợ cọp phía sau sợ lang sói thì còn trà trộn vào chốn giang hồ làm chi?



Lệnh Hồ Xung nghe sư nương nói vậy thì trong lòng ngấm ngầm bội phục nghĩ thầm:



- Sư nương tuy vào hạng nữ lưu mà hào khí hơn cả bậc mày râu.



Nhạc Bất Quần nói:



- Hai chúng ta chết tuy chẳng đáng tiếc, nhưng có được lợi chỗ nào không? Tả Lãnh Thiền ở trong bóng tối ngấm ngầm hạ thủ. Chúng ta chết một cách mờ ám mà còn đưa đến kết quả để cho hắn khai sơn lập môn dựng ra Ngũ Nhạc phái. Không chừng họ còn trút tội lên đầu chúng ta nữa.



Nhạc phu nhân trầm ngâm không nói gì.



Nhạc Bất Quần lại nói:



- Vợ chồng ta mà chết đi thì quần đệ tử phái Hoa Sơn sẽ thành cá trên thớt, dưới lưỡi dao của Tả Lãnh Thiền, chúng còn phản kháng với hắn thế nào được? Hơn nữa chúng ta phải nghĩ đến San nhi.



Nhạc phu nhân ồ lên một tiếng dường như lời nói của trượng phu làm cho bà động tâm. Sau một lúc bà mới nói:



- Dù tạm thời chúng ta chưa phanh phui ra được âm mưu của Tả Lãnh Thiền thì hãy chờ cơ hội để mà hành động. Sao sư ca lại đem Tịch tà kiếm phổ là vật báu truyền của gia đình Bình nhi đưa cho Tả Lãnh Thiền? Làm như thế phỏng có khác gì giúp kẻ dữ làm ác? Cho hổ thêm cánh không?



Nhạc Bất Quần đáp:



- Ðó là kế quyền nghi tạm thời của tiểu huynh. Nếu không đem bộ kiếm phổ mà bao nhiêu nhân sĩ võ lâm thèm khát đưa cho hắn thì khó lòng khiến hắn tín nhiệm mà bắt tay với mình. Hắn càng ít nghi ngờ mình bao nhiêu thì càng tiện cho mình hành động bấy nhiêu. Một ngày kia thời cơ tới nơi, mình phanh phui được âm mưu của hắn mới có thể cùng anh hùng thiên hạ đồng tâm trừ khử tên man dại đó.



Ðột nhiên Lệnh Hồ Xung chấn động tâm thần, bất giác giật mình kinh sợ. Chàng cảm thấy có người giơ chưởng lên nhằm đánh xuống đầu mình thì la thầm:



- Nguy rồi! Hành tung của bọn ta đã bị khám phá. Chất hàn độc trong mình Nhậm giáo chủ chưa tan hết được mà sư phụ sư nương lại tập kích mình thì biết làm thế nào bây giờ?



Bỗng thấy luồng nội lực từ trong bàn tay Doanh Doanh truyền lại chấn động mấy cái. Chàng đoán đây là do Nhậm Ngã Hành tâm thần bất định mà ra. Trên đầu chàng có người đập nhẹ mấy cái rồi không thấy động tĩnh gì nữa.



Bỗng nghe Nhạc phu nhân hỏi:



- Hôm qua sư ca cùng Xung nhi động thủ sử luôn bốn chiêu "Lãng tử hồi đầu", "Thương tùng nghinh khách", "Lộng ngọc xuy tiêu", "Tiêu sử thừa long" là có ý gì?



Nhạc Bất Quần cười khanh khách đáp:



- Con tiểu tiện nhân này tuy nhân cách không được đoan chính mà chính sư muội đã ra tay nuôi dưỡng cho gã khôn lớn, bây giờ thấy gã đi vào đường lầm lẫn thật đáng tiếc. Tiểu huynh muốn cho tên lãng tử đó quay đầu trở lại và cũng có thể cho gã trở về phái Hoa Sơn.



Nhạc phu nhân nói:



- Ý kiến đó tiểu muội đã hiểu rồi. Nhưng còn hai chiêu khác thì sao?



Nhạc Bất Quần đáp:



- Trong thâm tâm sư muội đã hiểu rõ sao còn hỏi lại ta?



Nhạc phu nhân đáp:



- Nếu Xung nhi cải tà quy chánh thì sư ca hứa đem San nhi gả cho gã làm vợ phải không?



Nhạc Bất Quần đáp:



- Ðúng thế!



Nhạc phu nhân hỏi:



- Khi đó sư ca đã có ý ám thị cho gã như thế chỉ là kế quyền nghi tạm thời hay là thực lòng muốn vậy?



Nhạc Bất Quần không trả lời.



Lệnh Hồ Xung lại cảm thấy có người khẽ vỗ tay vào đầu chàng mấy cái. Bây giờ chàng mới hiểu đó là Nhạc Bất Quần vừa ngẫm nghĩ trong lòng vừa giơ tay ra vỗ vào đầu "người tuyết" chứ chưa phải là hai vị đã khám phá ra hành tung của bốn người.



Bỗng nghe Nhạc Bất Quần đáp:



- Lời nói của bậc trượng phu xem nặng bằng non. Ta đã ưng thuận với gã như vậy có lý nào lại còn hối hận?



Nhạc phu nhân hỏi:



- Nhưng gã luyến ái con yêu nữ Ma giáo đến cực điểm rồi, chẳng lẽ sư ca không biết hay sao?



Nhạc Bất Quần đáp:




Một người cười nói:



- Ha ha. Chúng là một chú em nhỏ và một cô em bé. Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội! Các ngươi là con cái nhà ai? Ở môn phái nào?



Lâm Bình Chi dõng dạc đáp:



- Tại hạ là Lâm Bình Chi ở phái Hoa Sơn. Còn vị này họ Nhạc tên Linh San, là sư tỷ của tại hạ. Bọn tại hạ cùng các vị vốn không quen biết, sao các vị lại bắn chết ngựa của chị em tại hạ?



Người kia cười đáp:



- Hai người là môn hạ phái Hoa Sơn ư? Hừ! Sư phụ các ngươi phải chăng là Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh? Y tỷ kiếm với đồ đệ mà thất bại ư?



Lệnh Hồ Xung đau đớn nghĩ thầm:



- Ta làm cho người ngoài chê cười sư phụ, tội thật đáng chết.



Lâm Bình Chi đáp:



- Lệnh Hồ Xung làm điều càn rỡ, nhiều lần vi phạm môn quy nên trước đây một năm y đã bị trục xuất khỏi môn trường.



Ý gã muốn nói: "Sư phụ có thua Lệnh Hồ Xung thì cũng là thua người ngoài chứ không phải thua đệ tử bản phái."



Người kia cười hỏi:



- Con nhỏ này họ Nhạc thì thị là người thế nào với Nhạc đại chưởng môn?



Nhạc Linh San tức giận hỏi lại:



- Cái đó liên quan gì đến ngươi? Các ngươi bắn chết ngựa của ta vậy phải bồi thường đi.



Người kia cười nói:



- Coi cô em lãng mạn thế này, chắc là tiểu thiếp của Nhạc Bất Quần.



Mười mấy tên đồng bọn đứng bên hắn phá lên cười.



Lệnh Hồ Xung nghe hắn nói câu này thì ngầm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:



- Thằng cha này thốt ra những lời thô bỉ, nhất định không phải là nhân vật chính phái. E rằng hắn làm điều bất lợi cho tiểu sư muội.



Lâm Bình Chi hỏi:



- Các hạ vào hàng tiền bối giang hồ mà sao ăn nói bất lịch sự như vậy? Sư thư tại hạ là thiên kim tiểu thư của gia sư.



Người kia cười nói:



- Té ra là Nhạc đại tiểu thư. Thật chỉ có hư danh mà thôi.



Người đứng bên hỏi hắn:



- Lư đại ca! Sao đại ca bảo cô ta chỉ có hư danh?



Người nói trước đáp:



- Ta thường nghe người đồn: Con gái Nhạc Bất Quần tướng mạo xinh tươi, đứng vào hàng mỹ nữ trong bọn hậu bối. Nay mình thấy đây thì chẳng có gì đáng kể.



Người kia cười nói:



- Tướng mạo "cô chiêu" này tầm thường nhưng được cái da trắng nõn nà. Nếu lột xiêm y chắc coi cũng khá. Ha ha!



Mấy ngưòi lại cười rộ. Tiếng cười đầy vẻ dâm đãng.



Nhạc Linh San, Lâm Bình Chi và Lệnh Hồ Xung nghe hắn buông lời vô lễ thì tức giận vô cùng.



Lâm Bình Chi rút trường kiếm ra nói:



- Các ngươi còn nói những điều vô sỉ thì Lâm mỗ sẽ liều mạng để bảo toàn.



Người kia cười hỏi:



- Anh em coi kìa! Hai tên gian phu dâm phụ này thích những chữ gì vào người tuyết thế kia?



Lâm Bình Chi nghe hắn nói đến bốn chữ "gian phu dâm phụ" thì còn nhẫn nại làm sao được? Gã vung kiếm đánh vèo một tiếng.



Lệnh Hồ Xung nghe tiếng chân bàn đạp leng keng. Hai người nhảy xuống ngựa động thủ với gã.



Tiếp theo Nhạc Linh San cũng chống kiếm tiến lại.



Bảy tám tên hán tử đồng thời reo lên:



- Ðể ta đối phó với ả này cho!