Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 195 : Giả nhà nông theo dõi bọn Lâm, Nhạc

Ngày đăng: 14:14 18/04/20


Giả nhà nông theo dõi bọn Lâm, Nhạc



Lệnh Hồ Xung đang băn khoăn về chuyện vợ chồng Lâm Bình Chi trở về Hoa Sơn chẳng hiểu có được bình yên hay không thì thấy bọn đệ tử phái Thanh Thành gói gém thì thể Dư Thương Hải rồi khiêng lên đi về mé Tây Nam, tức là nẻo đường trái ngược với Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San.



Nhưng chàng lại nghĩ rằng:



- Biết đâu bọn chúng đi mười mấy dặm rồi không rẽ về phía bắc để rượt theo bọn Lâm, Nhạc?



Chàng suy tư về câu chuyện cãi lộn giữa Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San vừa rồi biết là trong vụ này có nhiều điều bí ẩn. Kể ra việc ân oán giữa vợ chồng người ngoài không nên để ý nghe nhưng có điều chắc chắn là hai người sau khi thành hôn vợ chồng không được hòa thuận.



Chàng lại nghĩ tới cô tiểu sư muội đầu xanh tuổi trẻ được song thân nâng nêu như hòn ngọc trên tay bọn sư huynh, sư đệ đồng môn cũng đều kính trọng mà bị Lâm Bình Chi hết lời nhục mạ chàng không khỏi động mối thương tâm, tuôn hai hàng lệ.



Hôm ấy mọi người đi chừng ngoài mười dặm thì đến một tòa miếu liền vào trọ đêm.



Lệnh Hồ Xung đang mơ màng giấc điệp bỗng nghe có thanh âm lọt vào tai khẽ gọi:



- Xung lang! Xung lang!



Lệnh Hồ Xung ủa một tiếng rồi tỉnh giấc. Chàng nghe đúng là thanh âm Doanh Doanh. Nàng lại nói tiếp:



- Xung lang hãy ra ngoài tiểu muội có chuyện muốn nói.



Nàng dùng thuật truyền âm tuy tiếng nghe gần mà người nàng ở ngoài cửa.



Lệnh Hồ Xung liền ngồi dậy chậm chạp bước ra thì thấy Doanh Doanh ngồi trên bậc đá, bán ẩn bán hiện dưới bóng trăng. Hai tay chống lấy cằm đưa mắt nhìn mây bay trên trời.



Lệnh Hồ Xung đi tới bên nàng rồi sóng vai cùng ngồi.



Lúc này đã quá nửa đêm, bốn bề lặng như tờ không một tiếng động.



Hồi lâu Doanh Doanh mới cất tiếng hỏi:



- Có phải Xung lang đang nghĩ tới cô tiểu sư muội?



Lệnh Hồ Xung thành thực đáp:



- Ðúng thế! Vụ này có nhiều tình tiết khiến tiểu huynh không thể nào hiểu được.



Doanh Doanh hỏi:



- Xung lang còn sợ bọn đệ tử phái Thanh Thành sinh sự với họ nữa?



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Bọn đệ tử phái Thanh Thành xót tình sư đệ lại thấy vợ chồng y bị thương thì chúng có đuổi theo để gia hại cũng là lẽ thường.



Doanh Doanh hỏi:



- Vây sao Xung lang không tìm cách đến cứu họ?



Lệnh Hồ Xung thở dài đáp:



- Nghe giọng lưỡi Lâm sư đệ thì gã có vẻ hiềm nghi cả sư huynh. Mình vì lòng tốt mà ra tay viện trợ lại e thương tổn đến hòa khí giữa vợ chồng gã.



Doanh Doanh nói:



- Ðó mới là một điểm. Phải chăng Xung ca còn e tiểu muội không được vui lòng?



Lệnh Hồ Xung thò đầu tay ra nắm lấy tay nàng thì thấy bàn tay giá lạnh.



Chàng nói bằng một giọng rất ôn nhu:



- Doanh Doanh trên cõi đời này trong lòng tiểu huynh chỉ có một mình Doanh muội. Nếu giữa đôi ta mà xảy chuyện hiềm khích thì đời người chẳng còn gì thú vị nữa.



Doanh Doanh từ từ tựa đầu vào vai Lệnh Hồ Xung.



Nàng hỏi:



- Xung lang đã nghĩ vậy thì giữa đôi ta khi nào còn xẩy chuyện hiềm khích? Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải rượt theo họ ngay. Xung ca đừng vì chuyện hiềm nghi nhỏ nhặt mà để phải ôm hận suốt đời.



Lệnh Hồ Xung nghe nói đến mấy chữ "Ôm hận suốt đời" thì giật mình kinh hãi. Chàng tưởng chừng như mắt mình đang nhìn thấy mấy chục tên đệ tử phái Thanh Thành đã đến bên cỗ xe của Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San, chúng đang vung trường kiếm sáng loáng mà đâm vào trong xe. Bất giác người chàng run lên.



Doanh Doanh nói:



- Tiểu muội đi đánh thức mấy vị tỷ tỷ Nghi Hòa, Nghi Thanh dặn dò họ đưa nhau về Hằng Sơn trước. Còn chúng ta ngấm ngầm hộ vệ cho tiểu sư muội của Xung ca một quãng đường rồi sẽ trở về Bạch Vân am sau.



Nghi Hòa và Nghi Thanh thấy Lệnh Hồ Xung chưa khỏi thương thế trong lòng rất băn khoăn nhưng thấy ý chàng đã quyết, vả việc cứu người là gấp nên không tiện khuyên can. Các cô liền đưa một gói thuốc lớn và tiễn chân hai người lên xe.



Lúc Lệnh Hồ Xung dặn dò Nghi Hòa, Nghi Thanh, Doanh Doanh cũng đứng bên nhưng nàng quay đầu ra phía khác không dám nhìn lại vì nàng nghĩ đến mình và Lệnh Hồ Xung là một nam một nữ mà ngồi cùng xe đi đêm sợ mấy cô cười.



Xe lừa đi được mấy dặm nàng mới thở phào một cái gương mặt đỏ hồng cũng dần dần trở lại bình thường.



Doanh Doanh nhận kỹ đường đất nhằm phía Tây Bắc mà tiến.



Từ đây lên núi Hoa Sơn chỉ có một đường quan đào chắc cũng không đến nỗi nhầm đường lạc lối. Con lừa kéo xe này cước trình rất mau lẹ.



Giữa canh khuya tĩnh mịch bên tai chỉ nghe tiếng bánh xe lọc cọc lốp cốp.



Còn ngoài ra không nghe thấy một thanh âm nào khác.




Nàng vừa nhắc tới mấy tiếng tiểu sư muội Lệnh Hồ Xung đã toàn thân chấn động. Chàng la thầm:



- Hỏng bét! Chúng ta phải đi mau mới được!



Doanh Doanh dịu dàng nói:



- Cho đến ngày nay tiệp thiếp mới tin rằng trong thâm tâm Xung lang nghĩ đến tiện thiếp nhiều hơn là nghĩ tới lệnh tiểu sư muội.



Ðoạn nàng khẽ kéo dây cương cho lừa quay đầu lại, cỗ xe lừa từ bờ hồ trở ra đường lớn.



Doanh Doanh lại giơ roi lên con lừa lập tức vung gót mà chạy.



Cỗ xe lừa chạy một mạch chừng hơn hai chục dặm thì vó lừa dường như đã mỏi mệt thả bước chậm lại.



Cỗ xe chuyển quan hai khúc quanh thì phía trước lại hiện ra một vùng bình nguyên bát ngát.



Ðồng ruộng bên đường toàn trồng kê.



Ánh trăng chiếu xuống trông tựa hồ một bức thảm xanh rờn rộng mênh mông không biết đâu là bờ.



Bỗng nhìn thấy phía trước trên đường quan đạo có một cỗ xe lớn đứng dừng lại.



Lệnh Hồ Xung nói:



- Cỗ xe lớn kia dường như là xe của bọn Lâm sư đệ.



Doanh Doanh đáp:



- Chúng ta thủng thẳng tới coi.



Nàng liền để cỗ xe lừa từ từ tiến về phía trước, xe này cách xe kia mỗi lúc một gần.



Xe đi một lúc nữa thì trông rõ bên cỗ xe lừa phía trước có người đi bộ chính là Lâm Bình Chi.



Cỗ xe lừa kia cũng từ từ chuyển bánh tiến về phía trước mấy bước. Người dong xe cũng đã trông rõ bóng sau lưng và đúng là Nhạc Linh San.



Lệnh Hồ Xung rất đỗi ngạc nhiên đưa tay ra thả dây cương cho lừa dừng lại.



Chàng khẽ hỏi:



- Chúng làm gì thế kia?



Doanh Doanh đáp:



- Xung lang chờ ở đây để tiện thiếp lại xem sao.



Nếu để xe tiếp tục tiến về phía trước thì lập tức bị đối phương phát hiện, Doanh Doanh liền thi triển khinh công ngấm ngầm đi theo dõi.



Lệnh Hồ Xung cũng muốn đi theo nhưng chàng chưa khỏi thương thế, không đề tụ khinh công được, đành gật đầu đáp:



- Ðược rồi!



Doanh Doanh nhảy xuống xe chuồn vào ruộng kê.



Lúc đầu nàng đi về phía Tây chừng được hơn dặm mới rẽ qua phía Bắc.



Kê mọc rất dày lá lại râm um người chuồn vào trong thì ngay giữa ban ngày cũng không ai nhìn thấy có điều lúc này kê chưa lên cao nếu đi ngay người không khỏi thò đầu ra ngoài.



Doanh Doanh phải khom lưng mà đi.



Khi gần tới đường quan đạo nàng bước chậm lại và đã nghe rõ tiếng vó lừa cùng tiếng xe ở chỗ nào rồi.



Nàng đi dưới ruộng kê song song với cỗ xe của Nhạc Linh San.



Bỗng nghe Lâm Bình Chi nói:



- Kiếm phổ của ta đã giao hết cho gia gia ngươi rồi trong mình ta chẳng còn dấu một chiêu nửa thức nào vậy ngươi còn bám sát lấy ta làm chi?



Nhạc Linh San nói:



- Lâm sư đệ nghi ngờ cho gia gia mưu đồ lấy kiếm phổ của ngươi như vậy là không căn cứ. Sao ngươi không nói theo lương tâm? Lúc ngươi mới nhập môn phái Hoa Sơn thì đã có kiếm phổ gì đâu nhưng ta đối đãi với ngươi rất tử tế. Chẳng lẽ ta cũng vì có chuyện mưu đồ hay sao?



Lâm Bình Chi đáp:



- Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm ta khắp thiên hạ đều biết tiếng, nhiều người đã sục tìm trong mình gia gia ta mà chẳng thấy gì dĩ nhiên họ tìm tới ta. Ta biết đâu ngươi chẳng nghe lời dỗ dành của gia gia cùng má má ngươi cố ý mua chuộc lòng ta?



Nhạc Linh San nghẹn ngào nói:



- Ngươi nghĩ thế thì ta cũng chẳng biết làm thế nào được.



Lâm Bình Chi hằn học nói:



- Chẳng phải ta trách lầm ngươi đâu! Cuốn Tịch tà kiếm phổ đó rồi sau gia gia ngươi chẳng lấy được ở trong tay ta là gì? Lấy được kiếm phổ trước là hay mà lấy được sau cũng tốt, kết quả đều như nhau. Ai cũng biết rằng muốn lấy Tịch tà kiếm phổ phải nhằm vào con người gã tiểu tử họ Lâm này mới xong. Dù Dư Thương Hải, Mộc Cao Phong hay Nhạc Bất Quần thì cũng vậy cả chứ có khác gì? Có điều Nhạc Bất Quần thành thì làm vua còn Dư Thương Hải, Mộc Cao Phong bại thì làm giặc mà thôi.



Nhạc Linh San tức giận nói:



- Ngươi thốt ra những lời tổn hại đến thanh danh gia gia ta thì coi ta là hạng người nào? Nếu không phải... nếu không phải... hừ...