Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 196 : Những mẩu chuyện bí ẩn về Tich Tà Kiếm Phổ

Ngày đăng: 14:14 18/04/20


Những mẩu chuyện bí ẩn về Tich Tà Kiếm Phổ



Lâm Bình Chi dừng chân đứng lại lớn tiếng hỏi:



- Ngươi còn tính toán gì nữa? Nếu ta không bị thương và đui mắt thì ngươi vung kiếm đâm chết ta rồi phải không? Chẳng phải đến bây giờ ta mới đui mắt...



Nhạc Linh San ngắt lời:



- Ngươi nói thế thì ra ngay từ ban đầu còn tử tế với nhau ngươi cũng chẳng khác kẻ đui mù hay sao?



Lâm Bình Chi đáp:



- Ðúng thế! Ta có mắt mà chẳng khác kẻ đui mù mới không nghĩ ra là ngươi đến thành Phúc Châu mở một quán rượu nhỏ là có mưu đồ một chuyện ghê gớm. Phải chăng lòng ngươi lúc nào cũng nhớ tới pho Tịch tà kiếm phổ? Ðêm hôm ấy gã tiểu tử họ Dư khinh nhờn ngươi, ngươi có bản lãnh cao cường hơn gã nhiều mà vẫn giả vờ là một cô gái quê mùa không hiểu võ công. Ta thấy sự bất bình mà phải ra tay. Hừ Lâm Bình Chi hỡi Lâm Bình Chi! Ngươi thật là một đứa đui mù ngu ngốc, dám đem chút công phu kém cỏi mà ra tay nghĩa hiệp, nỗi lòng tiếc ngọc thương hương thì ra ngươi lớn mật quá.



Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:



- Nhạc Linh San! Ngươi là gan ruột của gia nương ngươi nếu các vị không vì chuyện mưu đồ lớn lao thì khi nào chịu để ngươi phơi mặt làm việc hạ cấp nấu bếp bán rượu hèn hạ tại chốn xa xăm.



Nhạc Linh San nói:



- Gia gia chỉ đặc biệt sai phái nhị sư ca ta đến Phúc Châu mà thôi nhưng ta muốn đi du ngoạn một phen nên nhất định theo y.



Lâm Bình Chi nói:



- Gia gia ngươi cai quản đệ tử dưới trướng rất nghiêm khắc. Nếu lão nhận thấy có điều không ổn thì dù ngươi quỳ xuống năn nỉ ba ngày ba đêm lão cũng chẳng nghe nào. Sở dĩ lão cho ngươi đi kèm nhị sư ca là vì lão không tin được y, lão sợ y lấy được kiếm phổ rồi trầm hà mất.



Nhạc Linh San lẳng lặng suy nghĩ thấy lời phỏng đoán của Lâm Bình Chi không phải hoàn toàn vô lý.



Sau một lúc nàng mới lại lên tiếng:



- Ngươi tin lời ta cũng vậy mà không tin cũng thế thôi. Tình thực mà nói thì khi ta đến Phúc Châu chưa từng nghe ai đề cập đến bốn chữ Tịch tà kiếm phổ. Gia gia chỉ bảo bọn Thanh Thành kéo rất đông người đi về hướng Ðông có thể xảy ra điều bất lợi cho bổn phái vì thế lão gia phái nhị sư ca cùng ta ngấm ngầm đi theo dõi để xem tình hình.



Lâm Bình Chi buông tiếng thở dài dường như gã đã xiêu lòng.



Gã nói:



- Thôi được! ta lại tin ngươi lần nữa nhưng hiện giờ thân ta đã đến thế này mà ngươi còn theo sát ta là vì lẽ gì?



Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:



- Giữa ta và ngươi chỉ là cặp vợ chồng hữu danh vô thực... thân ngươi còn trong trắng. Vậy ngươi... quay lại với... Lệnh Hồ Xung quách.



Doanh Doanh ở dưới ruộng kê nghe đến câu "Giữa ta và ngươi là cặp vợ chồng hữu danh vô thực... thân ngươi còn trong trắng..." thì nàng không khỏi giật mình kinh hãi, tự hỏi:



- Sao lại thế được?



Bỗng nàng thẹn đỏ mặt lên cả cổ cũng nóng bừng.



Nàng tự trách:



- Làm thân con gái mà đi nghe lỏm chuyện riêng tây của vợ chồng người ta là một điều tối kỵ.



Tuy nàng muốn biết rõ vì duyên cớ gì cặp vợ chồng này lại hữu danh vô thực song cũng nén lòng trở gót bước đi.



Nhưng nàng đi được mấy bước rồi không dằn nổi tính hiếu kỳ dừng bước lắng tai nghe. Có điều bây giờ nàng băn khoăn trong dạ không dám trở lại chỗ cũ. Tuy cách xa vợ chồng Lâm Bình Chi hơn trước nhưng hai người nói gì nàng vẫn nghe rõ.



Bỗng nghe Nhạc Linh San cất giọng buồn rầu:



- Sau khi thành hôn ba ngày ta phát giác ra trong lòng ngươi có mối hờn giận mà không hiểu vì lẽ gì. Ngươi cùng ta ở một phòng mà không chung chăn gối với ta, ngươi thống hận ta như vậy... thì sao còn... lấy ta làm vợ?



Lâm Bình Chi thở dài đáp:



- Ta không thống hận ngươi đâu.



Nhạc Linh San hỏi:



- Ngươi đã không thù hận ta thì sao ban ngày giả vờ rất thân thiết với ta mà tối đến vào phòng lại không nói với ta một câu nào?



Nàng hằn học nói tiếp:



- Gia gia cùng má má ta đã nhiều lần vặn hỏi về chuyện ngươi đối đãi với ta thế nào, thì ta vẫn trả lời... ngươi... ngươi đối xử với ta rất tử tế...! Chao ôi...!



Nàng nói tới đây rồi tựa hồ không cầm lòng được nữa phải khóc òa lên.



Lâm Bình Chi nhảy vọt lên xe.



Hai tay gã nắm chặt lấy vai nàng gã giật giọng hỏi:




Lâm Bình Chi nói:



- Ðược rồi để ta nói cho ngươi rõ.



Nhạc Linh San vừa khóc vừa nói:



- Ngươi đánh hay ngươi giết ta cũng được nhưng để cho ta hoài nghi không hiểu rõ.



Lâm Bình Chi nói:



- Ngươi đã lấy tình chân thật đối đãi ta vậy ta chẳng dấu giếm ngươi làm chi nói rõ sự thật cho ngươi hay để từ nay ngươi khỏi bận tâm.



Nhạc Linh San hỏi dồn:



- Vì lẽ gì vậy? Vì lẽ gì vậy?



Lâm Bình Chi đáp:



- Ngươi đừng nóng nảy! Hãy lắng tai mà nghe! Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm ta là một môn kiếm pháp lừng danh võ lâm. Ðó là một điều ai cũng biết rồi. Dư Thương Hải và gia gia ngươi đều là chưởng môn một phái, nguyên họ đã sở trường về kiếm pháp rồi mà còn nghĩ trăm phương ngàn kế mưu đồ kiếm phổ của nhà ta. Gia gia ta võ công tầm thường để bọn họ khinh khi muốn làm gì thì làm vì không đủ lực kháng cự ngươi có biết tại sao?



Nhạc Linh San đáp:



- Hoặc giả bản tính công công không thích luyện võ có khi vì thể chất lão bạc nhược ngay từ thuở nhỏ không đủ tư cách luyện Tịch tà kiếm pháp. Ðâu có phải hễ là con em của những nhà thế gia trong võ lâm hết thảy đều võ công cao cường.



Lâm Bình Chi nói:



- Không phải thế đâu. Gia gia ta kiếm pháp tầm thường chỉ vì không học được đến nơi chứ không phải vì nội công kém cỏi. Lão gia có dạy Tịch tà kiếm pháp cho ta cũng sai trật từ đầu đến cuối.



Nhạc Linh San nói:



- Thế thì...! kỳ thiệt



Lâm Bình Chi hỏi:



- Một khi đã nói toạc ra thì chẳng có chi kỳ lạ nữa. Ngươi có biết tằng tổ ta Viễn Ðồ Công nguyên là người thế nào không?



Nhạc Linh San đáp:



- Ta không biết.



Lâm Bình Chi nói:



- Lão nhân gia nguyên là một nhà sư.



Nhạc Linh San nói:



- Té ra lão nhân gia là một nhà tu. Nhiều tay anh hùng trong võ lâm đã gây nên sự nghiệp oanh liệt một thời đến lúc tuổi già hiểu rõ thế tình xuất gia làm hòa thượng cũng là sự thường chứ có gì lạ?



Lâm Bình Chi nói:



- Tằng tổ ta không phải bán thế xuất gia. Trái lại lão nhân gia trước làm sư sau lại trở về hoàn tục.



Nhạc Linh San nói:



- Thiếu gì anh hùng hào kiệt thời thiếu niên đã làm hòa thượng. Ngay như đức Hoàng đế khai sáng ra cơ nghiệp nhà Minh là Minh thái tổ Chu Nguyên Chương thuở nhỏ đã làm hòa thượng ở chùa Hoàng Giác.



Doanh Doanh bụng bảo dạ:



- Nhạc cô nương biết đức ông chồng bụng dạ hẹp hòi nên cô không dám nói một câu nào chống đối gã. Nhưng sao cô không im miệng để mặc gã nói gì thì nói chẳng hay hơn ư?



Bỗng nghe Nhạc Linh San lại nói:



- Phải chăng công công đã nói cho ngươi hay rằng tổ sư chúng ta là Viễn Ðồ Công đã xuất gia từ thuở nhỏ?



Lâm Bình Chi đáp:



- Gia gia không nói tới bao giờ. Có khi người cũng không biết rõ đầu đuôi. Ngươi có biết trong ngôi nhà cũ trong ngõ Hướng Dương mà đêm hôm ấy ta và ngươi đã tới nguyên là một tòa Phật đường không?



Nhạc Linh San đáp:



- Ta biết rồi!



Lâm Bình Chi nói:



- Tại sao Tịch tà kiếm phổ lại chép vào tấm áo cà sa? Vì lão nhân gia nguyên là một vị hòa thượng ở chùa? Sau khi lão nhân gia bắt được Tịch tà kiếm phổ liền chép vào áo cà sa để lấy trộm đem về hoàn tục rồi lão nhân gia không dám quên việc kính lễ đức Bồ Tát nên mới dựng ra Phật đường đó.