Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 197 : Lâm Bình Chi thổ lộ ân tình

Ngày đăng: 14:14 18/04/20


Lâm Bình Chi thổ lộ ân tình



Doanh Doanh nghe Lâm Bình Chi nói tới đây lẩm nhẩm gật đầu nghĩ bụng:



- Theo lời gia gia thì pho Tịch tà kiếm phổ này cùng pho Quỳ hoa bảo điển của bản giáo xuất phát từ một nguồn gốc. Vì lẽ đó mà nguyên ý căn bản của hai pho chỉ là một. Trách nào kiếm pháp của Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi giống hệt kiếm pháp của Ðông Phương Bất Bại.



Rồi nàng bụng bảo dạ:



- Gia gia còn nói luyện tập công phu trong Quỳ hoa bảo điển chỉ có hại chứ không được lợi gì. Lão gia còn biết rõ là con nhà võ thì khi thấy nội dung của một võ công tinh diệu dù biết tập nó là có hại cũng dấn thân vào rồi không rút ra được vì thế lão nhân gia không thèm dòm ngó đến Quỳ hoa bảo điển ngay từ lúc ban đầu. Như vậy đủ tỏ lão nhân gia đầu óc sáng suốt hơn người, bỏ nó là thượng sách.



Nàng chợt nghĩ đến một vấn đề rồi tự hỏi:



- Nguyên nhân nào đã thúc đẩy gia gia ta trao Quỳ hoa bảo điển lại cho Ðông Phương Bất Bại?



Về điểm này chỉ có một lý do rất dễ hiểu, nàng tự nhủ:



- Có lẽ gia gia ta ngày trước đã nhìn thấy chỗ mưu đồ bất chính của Ðông Phương Bất Bại hoặc vì một lý do đề phòng hắn có dã tâm tranh đoạt ngôi giáo chủ nên lão gia trao bảo điển cho hắn là để hãm hại hắn. Thế mà Hướng thúc thúc lại lấy việc này làm bất mãn, thúc thúc bảo gia gia bị Ðông Phương Bất Bại che mắt, một lòng tin cậy hắn trao cả bảo điển nên thúc thúc rất lo ngại. Thực ra gia gia ta chẳng những là một nhân vật rất tinh minh mà tâm cơ lại vô cùng lợi hại chứ đâu phải người hồ đồ? Có điều người tính không bằng trời định giả tỷ Ðông Phương Bất Bại nghĩ tới câu "Tiên hạ thủ vi cường" hạ sát ngay gia gia thì đâu đến nỗi? Nhưng hắn lại đem gia gia cầm tù ở dưới đáy Tây Hồ. Thế thì tâm địa hắn chưa phải là tàn ác đến cùng cực. Nếu hắn nhân lúc bắt được gia gia vung đao chém một nhát thì bọn mình làm gì có cơ hội trả oán? Thực ra bọn mình giết được Ðông Phương Bất Bại cũng là may mắn vô cùng. Nếu không có Xung lang ra tay trợ lực thì ba người là gia gia, Hướng thúc thúc và ta tất bị Ðông Phương Bất Bại giết chết. Ðồng thời nếu không có gian nhân Dương Liên Ðình ở bên làm hắn rối loạn tâm thần thì Ðông Phương Bất Bại cũng không thất bại.



Doanh Doanh nghĩ tới đây bất giác nàng nẩy lòng thương cho Ðông Phương Bất Bại. Nàng lẩm bẩm:



- Ðông Phương Bất Bại sau khi cầm tù gia gia hắn vẫn đối đãi với ta rất tử tế. Ta ở trong Triều Dương thần giáo chẳng kém gì một bà công chúa. Hiện gia gia ta trở lại làm giáo chủ dĩ nhiên là một điều rất vinh hạnh. Hỡi ôi! ta đã có Xung lang ở trong lòng thì còn nghĩ đến chuyện vinh hạnh làm gì nữa?



Từ thuở nhỏ Doanh Doanh được Nhậm Ngã Hành và Ðông Phương Bất Bại chiều chuộng quen nết nên hành động của nàng không khỏi có điều quá chớn. Ðối với quần hào nàng tha hồ sai phái và làm oai làm phách. Nàng cho đó là một chuyện dĩ nhiên nhưng từ ngày nàng buộc chặt mối tình vào Lệnh Hồ Xung thì tính hạnh nàng đột nhiên biến đổi hẳn nàng trở nên người văn nhã dịu dàng gồm đủ đức tính hiền hòa nhu thuận.



Doanh Doanh hồi tưởng lại những việc đã qua. Nàng nghĩ tới mưu sâu xa của phụ thân tuy có lợi cho lão nhưng trong lòng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, miệng lẩm bẩm:



- Xung lang đã thu hút vào thân thể bao nhiêu luồng chân khí khác lạ của người ngoài. Nếu không phát táng ngay những chân khí đó để uẩn kết trong mình lâu ngày thì mầm họa lại càng nguy hiểm. Thế mà đến nay gia gia vẫn chưa chịu truyền thuật tán công cho chàng mới thật là phiền. Gia gia tuy khuyên bảo chàng hễ chịu gia nhập Triều Dương thần giáo thì chẳng những lão nhân gia truyền thuật tán công ngay tức khắc mà còn cáo thị cho giáo chúng lấy chàng làm người thừa kế sau này lên kế vị giáo chủ. Nhưng Xung lang lại nhất định không chịu cúi đầu phục tùng. Việc này thật khó quá! Không biết tính thế nào cho ổn.



Doanh Doanh ngồi trong ruộng kê có lúc khấp khởi mừng thầm có lúc lại lo âu hồi hộp.



Tuy nói là làm sóng tư tưởng rất phức tạp rào rạt trong đầu óc nàng nhưng thực ra nàng nghĩ lui nghĩ tới cũng chỉ nhằm vào con người Lệnh Hồ Xung.



Lúc này Lâm Bình Chi cùng Nhạc Linh San đều yên lặng không ai nói câu gì.



Sau một lúc lâu Lâm Bình Chi bỗng lên tiếng:



- Viễn Ðồ công ngẫu nhiên tìm thấy Tịch tà kiếm phổ ở trong chùa. Lão nhân gia vừa lấy được liền đem về luyện tập ngay.



Nhạc Linh San ngắt lời:



- Tịch tà kiếm pháp tuy họa hoạn khôn lường nhưng quyết chẳng thể nào phát tác ngay tức khắc. ít ra là năm, bảy năm sau mới xẩy hậu quả hiểm nghèo. Vậy Viễn Ðồ Công lấy vợ sinh con nếu không ở vào thời kỳ trước khi luyện Tịch tà kiếm pháp thì cũng ngay sau khi luyện thành tức là trong thời gian họa hoạn về luyện kiếm chưa kịp phát tác.



Lâm Bình Chi ngập ngừng:



- Không... phải... thế...



Gã kéo ba chữ này nhưng giọng nói tuyệt không có ý gượng gạo.



Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:



- Ban đầu ta cũng nghĩ như ngươi nhưng chỉ sau mấy bữa liền biết ngay là không đúng. Viễn Ðồ Công lấy vợ sinh con trước khi có kiếm phổ thế nào được?



Nhạc Linh San chỉ ậm ừ chứ không nói gì.



Lâm Bình Chi lại nói:



- Viễn Ðồ Công chưa lấy được Tịch tà kiếm phổ đang tu hành ở chùa, dĩ nhiên nhà sư không thể lấy vợ sinh con được. Gia gia ta nếu đúng là con ruột của lão nhân gia thì cũng chỉ là con tư sinh.




- Giữa ngươi và đại sư ca quen biết nhau chưa lâu thì hoài nghi như vậy là thường, nhưng gia gia và ta không nên ngờ cho y mới phải. Trên đời chỉ có một người tin được lòng y là má má ta mà thôi.



Doanh Doanh lẩm bẩm:



- Ai bảo chỉ có một mình má má cô là tin được y?



Bỗng nghe Lâm Bình Chi cười lạt hỏi:



- Có thật mẫu thân ngươi ưa thích thằng lỏi Lệnh Hồ Xung không? Vì hắn mà song thân ngươi đấu khẩu không biết bao nhiêu lần.



Nhạc Linh San ngạc nhiên hỏi lại:



- Gia gia cùng má má ta vì đại sư ca mà có chuyện gây lộn ư? Trước nay gia má ta chưa từng tranh chấp nhau bao giờ. Sao ngươi lại biết thế?



Lâm Bình Chi cười khẩy đáp:



- Trước nay chưa từng tranh chấp với nhau ư? Ðó chẳng qua là lão đóng kịch cho người ngoài coi mà thôi. Nhạc Bất Quần đáo để thật! Cả chuyện này lão cũng đeo bộ mặt ngụy quân tử. Chính tai ta nghe thấy rõ ràng chẳng lẽ còn giả được sao?



Nhạc Linh San nói:



- Ta có bảo ngươi nói không thật đâu mà chỉ lấy làm kỳ là sao ta không nghe thấy bao giờ?



Lâm Bình Chi nói:



- Bây giờ ta có nói rõ cho ngươi biết cũng chẳng hề chi. Hôm ấy ở thành Phúc Châu hai người phái Tung Sơn cướp được tấm áo cà sa đem đi sau chúng lại bị Lệnh Hồ Xung giết chết. Như vậy thì tấm áo cà sa dĩ nhiên là của Lệnh Hồ Xung lấy được đem đi rồi. Nhưng người hắn bị trọng thương lúc còn hôn mê bất tỉnh ta đã lục tìm trong mình hắn mà áo cà sa không thấy đâu nữa.



Nhạc Linh San nói:



- Thế ra hôm ở thành Phúc Châu ngươi đã lục tìm trong người đại sư ca rồi?



Lâm Bình Chi hỏi:



- Ðúng thế! Vậy thì sao?



Nhạc Linh San đáp:



- Không sao cả.



Doanh Doanh bụng bảo dạ:



- Nhạc cô nương từ nay mà còn theo thằng lỏi gian hoạt hiểm ác này thì còn biết được nhiều chuyện.



Bỗng nàng lại nghĩ:



- Ta ngồi đây lâu quá rồi chắc Xung lang đang mỏi mắt trông chờ.



Nàng lắng tai nghe không thấy động tĩnh gì thì chắc chàng cũng bình yên vô sự.



Bỗng nghe Lâm Bình Chi nói:



- Tấm áo cà sa đã không ở trong người Lệnh Hồ Xung thì nhất định gia gia ngươi lấy đi chứ còn ai vào đấy? Từ Phúc Châu tới Hoa Sơn ta ngấm ngầm để ý dò xét nhưng lão che dấu thật tài không lộ ra manh mối chi hết. Lão lấy được rồi dĩ nhiên chưa một ai hay là Tịch tà kiếm phổ biên vào áo cà sa, lập tức lão tự thiến để luyện kiếm. Lúc còn ở trong lữ quán dọc đường có nhiều người nên ta không dám ngó những động tĩnh của song thân ngươi. Nhưng từ khi về núi Hoa Sơn tối nào ta cũng ẩn ở sườn núi bên phòng ngủ của gia nương ngươi. Vì nghe rõ hai người nói chuyện mới điều tra ra được chỗ để kiếm phổ.



Nhạc Linh San hỏi:



- Thế ra tối nào ngươi cũng ẩn ở trên sườn núi cạnh vực thẳm ư?