Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 202 : Đấu tịch tà, Độc Cô Thủ thắng
Ngày đăng: 14:15 18/04/20
Đấu tịch tà, Độc Cô Thủ thắng
Doanh Doanh thấy Nhạc Bất Quần chưa đủ tin mình liền nói tiếp:
- Lâm Bình Chi đã đầu hàng phái Tung Sơn để thủ tín với Tả Lãnh Thiền. Ðiều này cũng chứng tỏ giữa gã và tiên sinh đã thành thế thù địch chẳng đội trời chung. Gã hạ sát lệnh ái để tỏ rõ lập trường với họ Tả.
Nhạc Bất Quần cười khanh khách nói:
- Tiểu thư lại nói trăng nói cuội rồi! Phái Tung Sơn nào? Trên thế gian này bây giờ làm gì còn phái Tung Sơn nữa? Phái này đã sát nhập vào Ngũ nhạc phái tức là cái tên phái Tung Sơn không còn tồn tại trong võ lâm. Việc Lâm Bình Chi đầu hàng Tả Lãnh Thiền lại càng vô lý! Chính Tả Lãnh Thiền cũng là thuộc hạ của bổn môn Lâm Bình Chi đã biết rồi. Khi nào gã lại bỏ một vị nhạc phụ đường đường làm chưởng môn Ngũ nhạc phái để đến tùy tùng con người đui mắt là Tả Lãnh Thiền, chính hắn lo giữ mình còn chưa xong. Bản tòa nghĩ rằng kẻ ngu xuẩn nhất thiên hạ cũng không đến nỗi hành động vô ý thức đến thế được.
Doanh Doanh đáp:
- Tiểu nữ nói đây toàn là sự thực. Tiên sinh kiếm Lâm Bình Chi để hỏi gã coi còn đối với tiểu nữ tiên sinh tin hay không là quyền của tiên sinh...
Nhạc Bất Quần lên giọng nghiêm khắc ngắt lời:
- Hiện giờ bản tòa không cần kiếm Lâm Bình Chi mà chỉ muốn kiếm Lệnh Hồ Xung. Bạn hữu giang hồ đều bảo gã hành động vô lễ với con gái của bản tòa. Y hết sức chống cự tên dâm tặc nên bị gã giết chết. Tiểu thư khéo bịa chuyện hoang đường lừa gạt bản tòa để che dấu cho Lệnh Hồ Xung thì hiển nhiên tiểu thư cùng gã đồng mưu tác ác.
Doanh Doanh hừ một tiếng rồi cười khành khạch không nói nữa.
Nhạc Bất Quần lại lên tiếng:
- Nhậm đại tiểu thư! Lệnh tôn làm giáo chủ Triều Dương thần giáo lẽ ra bản tòa không làm khó dễ gì đến tiểu thư song vì muốn bức bách Lệnh Hồ Xung phải xuất hiện nên bất đắc dĩ phải đưa mấy hình phạt nhỏ đến cho tiểu thư. Trước hết bản tòa chặt bàn tay trái rồi đến bàn tay mặt sau sẽ chặt chân trái và chân phải của tiểu thư. Tên ác tặc Lệnh Hồ Xung mà chưa tán tận lương tâm tất phải chường mặt ra để tiểu thư khỏi thụ hình.
Doanh Doanh nói lớn:
- Tiểu nữ chắc rằng tiên sinh chỉ hăm dọa chẳng khi nào dám làm thế. Tiên sinh mà động đến một sợi tóc của tiểu nữ là lập tức gia phu kéo đến tàn sát Ngũ nhạc phái của tiên sinh cả con gà con chó cũng không tha.
Nhạc Bất Quần cất giọng hỏi:
- Tiểu thư bảo bản tòa không dám ư?
Dứt lời lão từ từ cất trường kiếm ở sau lưng ra khỏi vỏ.
Lệnh Hồ Xung sợ nguy đến tính mạng của Doanh Doanh. Chàng không chần chừ được nữa liền từ trong bụi cỏ nhảy ra lớn tiếng:
- Sư phụ! Lệnh Hồ Xung ở đây!
Doanh Doanh vội kêu lên:
- Chạy đi! Chạy mau đi! Lão không dám gia hại tiểu muội đâu.
Lệnh Hồ Xung lắc đầu tiến gần lại mấy bước hô:
- Sư phụ!...
Nhạc Bất Quần quát to:
- Tên tiểu tặc kia! Ngươi còn dám mở miệng kêu ta bằng sư phụ ư?
Lệnh Hồ Xung hai mắt đẫm lệ quỳ gối xuống nói:
- Xin hoàng thiên chứng giám! Lệnh Hồ Xung này bao giờ cũng một lòng kính trọng Nhạc cô nương chẳng khi nào dám vô lễ với cô. Lệnh Hồ Xung này chịu ơn sâu dưỡng dục của vợ chồng lão nhân gia. Lão nhân gia muốn giết vãn bối thì xin động thủ đi!
Doanh Doanh rất đỗi bồn chồn nàng thét lên:
- Xung lang! Lão đã thành ái nam ái nữ mất hết nhân tính không giống người thường nữa. Sao Xung lang còn chưa chạy đi?
Nhạc Bất Quần mặt đầy sát khí quay lại hỏi Doanh Doanh:
- Tiểu thư nói vậy là có ý gì?
Doanh Doanh đáp:
- Tiên sinh vì luyện Tịch tà kiếm pháp mà tự.. tự...
Nàng định nói "tự thiến" nhưng ngượng miệng liền đổi giọng nói tiếp:
- Tự làm cho sống dở chết dở chẳng khác gì loài quỷ quái. Xung lang! Xung lang còn nhớ Ðông Phương Bất Bại không? Lão này với hắn đều là những kẻ điên khùng Xung lang chẳng thể coi họ như người thường mà dùng lời lẽ giải thích được.
Nhạc Bất Quần lại tiến lên chém một kiếm nữa.
Lệnh Hồ Xung vừa lăn người đi bỗng nghe một tiếng choang vang lên thanh trường kiếm đã chém xuống đất chỉ cách đầu chàng mấy tấc.
Nhạc Bất Quần giơ kiếm lên lão bật tiếng cười đanh ác tiến lại một bước toan chém rụng đầu Lệnh Hồ Xung.
Ðột nhiên hai chân lão nhũn ra người lão ngã chúi về phía trước.
Nhạc Bất Quần không khỏi kinh hãi, vội hít mạnh một hơi chân khí. Lão chí chân phải xuống đất toan nhẩy vọt lên nhưng cảm thấy trời đất quay cuồng rồi mê đi không biết gì nữa.
Bỗng nghe đánh bòm một tiếng, lão đã rớt xuống hầm.
Lệnh Hồ Xung may mà thoát chết nhưng phải một phen bở vía. Tay phải giữ vết thương ở sau lưng chàng ráng cựa mình ngồi dậy.
Bỗng nghe có tiếng la gọi:
- Ðại tiểu thư!
- Thánh cô!
Mấy bóng người chạy ra chính là Bảo Ðại Sở, Mạc trưởng lão, cả thảy sáu người.
Lệnh Hồ Xung gắng gượng đứng lên đi tới bên Doanh Doanh hỏi:
- Lão...lão phong tỏa những huyệt đạo nào của Doanh muội?
Doanh Doanh hỏi lại:
- Xung lang! Xung lang có bị nguy hiểm gì không?
Nàng kinh hãi quá, hai hàm răng đụng vào nhau bật lên tiếng lách cách, giọng nói run run.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiểu huynh không chết đâu... Doanh muội đừng sợ!
Doanh Doanh lớn tiếng hô:
- Chém tên ác tặc đó đi!
Bảo Ðại Sở đáp:
- Xin tuân lệnh!
Lệnh Hồ Xung vội la lên:
- Ðừng hại mạng lão.
Doanh Doanh thấy Lệnh Hồ Xung ra chiều hốt hoảng liền bảo:
- Ðược rồi! Bắt giữ lão lại!
Nàng không biết bọn Bảo Ðại Sở đã rắc thuốc mê xuống hầm nên sợ để Nhạc Bất Quần nhảy lên được thì mọi người không địch nổi lão.
Bảo Ðại Sở đáp:
- Xinh tuân mệnh Ðại tiểu thư!
Hắn không dám nói rõ đã đào hầm và rắc thuốc mê. Hắn sợ Doanh Doanh truy cứu việc này vì lúc trước nàng đã bị Nhạc Bất Quần uy hiếp mà sao mọi người lại sợ chết không dám cứu viện? Ðó là một điều rất quan hệ.
Bảo Ðại Sở nín hơi xoay sống đao lại đập vào đầu Nhạc Bất Quần một cái thật mạnh. Dù lão không bị thuốc mê thì một đòn này cũng đủ làm cho lão mê man hàng nửa ngày mới tỉnh lại được.
Bảo Ðại Sở đập sống đao vào đầu Nhạc Bất Quần rồi mới kéo lão lên. Hắn lại ra tay điểm lẹ vào mười hai huyệt đạo Nhạc Bất Quần. Ðoạn dùng dây thừng rất chắc cột chân tay lão lại.
Nhạc Bất Quần bị thuốc mê, bị đánh, bị điểm huyệt lại bị cột chân tay thì dù lão có bản lãnh cao cường đến đâu cũng khó lòng trốn thoát.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh ngưng thần nhìn nhau như đang mơ ngủ.