Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 203 : Nhạc Bất Quần phải uống thần đan

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Nhạc Bất Quần phải uống thần đan



Sau một lúc lâu Doanh Doanh mới ọe một tiếng rồi khóc òa.



Lệnh Hồ Xung vươn tay ra ôm lấy nàng. Phen này mà chàng được thoát chết thật là đại phước. Chàng cảm thấy cuộc đời tươi đẹp hơn bao giờ hết. Chàng ôn tồn hỏi lại nàng bị điểm huyệt ở chỗ nào để giải khai cho nàng.



Lệnh Hồ Xung chợt nhìn thấy Nhạc phu nhân vẫn còn nằm duỗi dài dưới đất liền la lên:



- Trời ơi!



Rồi vội xích lại gần để giải khai huyệt đạo cho bà.



Chàng nói:



- Sư nương! Ðệ tử thật là có lỗi!



Nhạc phu nhân đã nhìn thấy hết những câu chuyện vừa xẩy ra. Bà còn biết rõ Lệnh Hồ Xung trước sau một dạ kính yêu Nhạc Linh San và coi nàng như một vị thần tiên. Câu nói nặng còn sợ nàng buồn thì khi nào chàng còn dám đắc tội hoặc dùng sức mạnh uy hiếp. Bảo chàng hy sinh tính mạng cho nàng là một chuyện thường. Ai nói chàng cưỡng gian không được rồi hạ sát nàng thì thật hoang đường, phi lý. Lệnh Hồ Xung có mối tình thâm trọng với Doanh Doanh càng biết chắc chẳng khi nào chàng có hành động quái gở.



Nhạc phu nhân càng cay đắng hơn vì thấy Lệnh Hồ Xung chỉ dùng kiếm chiêu để kiềm chế Nhạc Bất Quần chứ không nỡ hạ sát, thế mà lão đột nhiên hạ độc thủ giết chàng thì thật là một hành động đê hèn đến kẻ sĩ bàng môn tả đạo cũng không thèm làm. Thủ đoạn đê mạt đó ở một nhân vật đường đường làm chưởng môn Ngũ nhạc phái thật khiến cho người ta phỉ nhổ.



Nhạc phu nhân nghĩ tới điểm này thì trong lòng chán nản vô cùng.



Bà nuồn rầu hỏi Lệnh Hồ Xung:



- Xung nhi! Có phải đúng Lâm Bình Chi đã gia hại San nhi không?



Lệnh Hồ Xung lòng đau như cắt, chàng sa lệ nghẹn ngào đáp:



- Ðệ tử... vãn bối... vãn bối...



Nhạc phu nhân ngắt lời:



- Lão không coi Xung nhi là đệ tử thì mặc lão, còn ta vẫn coi Xung nhi là đệ tử như trước. Nếu Xung nhi vui lòng thì cứ việc kêu ta bằng sư nương.



Lệnh Hồ Xung xiết bao cảm kích chàng lạy phục xuống đất lớn tiếng hô:



- Sư nương! Sư nương!



Nhạc phu nhân vuốt mái tóc chàng không cầm giọt lệ, bà dịu dàng nói:



- Ta đã biết là Nhậm đại tiểu thư đây nói đúng. Lâm Bình Chi học Tịch tà kiếm pháp rồi lại đến đầu hàng Tả Lãnh Thiền nên gã hạ sát San nhi để tỏ rõ lập trường đồng thời lấy lòng tin của họ Tả.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Chính thế đó!



Nhạc phu nhân lại nói:



- Xung nhi hãy xoay mình để ta coi vết thương xem sao!



Lệnh Hồ Xung vâng lời quay lưng lại.



Nhạc phu nhân vạch áo sau lưng chàng ra. Bà điểm vào những huyệt đạo xung quanh vết thương rồi hỏi:



- Xung nhi có đem theo thuốc dấu của phái Hằng Sơn không? Thứ thuốc này trị thương rất công hiệu.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Hài nhi có đem theo.



Doanh Doanh liền thò tay vào bọc chàng lấy thuốc cho Nhạc phu nhân.



Nhạc phu nhân lau quyết tích ở vết thương rồi rịt thuốc cho Lệnh Hồ Xung. Bà lại móc lấy tấm khăn lụa trắng đặt vào rồi tự xé áo mình làm giải buộc vết thương rất cẩn thận.



Trước nay Lệnh Hồ Xung vẫn coi Nhạc phu nhân như người mẹ hiền, bây giờ bà vẫn đối đãi với chàng thân thiết như vậy, lòng chàng được an ủi rất nhiều nên tuy bị thương trầm trọng mà chàng quên cả đau đớn.



Nhạc phu nhân cất giọng thê lương nói:



- Việc báo thù Lâm Bình Chi đã sát hại San nhi dĩ nhiên di Xung nhi phải đảm trách.



Lệnh Hồ Xung ngập ngừng đáp:



- Tiểu sư muội... lúc lâm chung đã bảo hài nhi... phải chiếu cố cho Lâm Bình Chi. Hài nhi chẳng thể từ chối lời dặn dò của người vĩnh biệt nên đã nhận lời. Việc này... việc này thật khó quá!



Nhạc phu nhân buông tiếng thở dài não ruột than rằng:



- Oan nghiệt! Ðây đúng là một trường oan nghiệt!...



Bà lại nói tiếp:



- Từ đây, sắp tới Xung nhi không nên tử tế với mọi người một cách quá đáng!



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Hài nhi xin vâng lời chỉ giáo của sư nương.
- Bảo trưởng lão! Mạc trưởng lão! Nay hai vị trở về Hắc Mộc Nhai, ta xin gửi lời vấn an gia gia cùng Hướng thúc thúc. Ta còn phải ở lại chờ cho Lệnh Hồ công tử trị khỏi thế thương rồi sẽ cùng nhau về tổng đàn để bái kiến lão nhân gia.



Giả tỷ là một vị cô nương khác thì Bảo Ðại Sở đã nói:



- Mong công tử chóng bình phục cùng đại tiểu thư trở về Hắc Mộc Nhai để anh em thuộc hạ dâng ly rượu mừng.



Những lời chúc tụng này rất thích hợp với đôi bạn tình tuổi trẻ nhưng đối với Doanh Doanh thì khác hẳn, Bảo Ðại Sở chẳng những không dám nói chuyện vui cười mà còn không dám nhìn thẳng vào mặt nàng và Lệnh Hồ Xung. Hắn chỉ cúi đầu khom lưng vâng dạ vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị kính cẩn. Hắn sợ Doanh Doanh đem lòng ngờ vực là trong bụng hắn cười thầm nàng, lúc hắn ngửa mặt lên còn làm bộ sợ sệt hoang mang.



Nguyên Doanh Doanh lúc nào cũng e dè người ta chê cười nàng cùng Lệnh Hồ Xung đã có mối tình yêu khăng khít. Chả thế mà nhiều hào khách giang hồ chỉ vì trông thấy nàng cùng Lệnh Hồ Xung ngồi gần nhau đã phải bị đầy ra Ðông Hải. Chuyến này bạn hữu võ lâm đều biết hết.



Bảo Ðại Sở nghe Doanh Doanh dặn xong không dám chần chừ lập tức cáo biệt để dẫn đồng bọn lên đường trở về Hắc Mộc Nhai.



Lúc cáo biệt Lệnh Hồ Xung, Bảo Ðại Sở còn tỏ ra kính trọng chàng hơn cả Doanh Doanh vì hắn biết rằng càng kính trọng Lệnh Hồ Xung bao nhiêu, Doanh Doanh càng hoan hỉ bấy nhiêu.



Bảo Ðại Sở là tay từng trải giang hồ hiểu rõ nhân tình thế thái nên cử động của lão rất có tế nhị và thận trọng.



Doanh Doanh thấy Nhạc Bất Quần đứng trơ như phỗng liền nói:



- Nhạc tiên sinh! Bây giờ tiên sinh đi được rồi. Di thể của tôn phu nhân tiên sinh có định đưa về Hoa Sơn để mai táng không?



Nhạc Bất Quần lắc đầu đáp:



- Cảm phiền nhị vị hạ táng y ở bên mộ của tiểu nữ.



Rồi lão không ngó hai người lần nào nữa rảo bước đi ngay.



Nhạc Bất Quần thi triển khinh công tuyệt đỉnh, chỉ trong nháy mắt đã mất hút vào trong đám cây rậm.



Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung nhìn nhau bằng cặp mắt sâu thẳm.



Hai người vừa trải qua những cơn biến cố khủng khiếp, mối tình yêu lại càng tha thiết. Nàng nhảy xổ vào lòng Lệnh Hồ Xung.



Hai người ôm lấy nhau mà ngồi.



Vào lúc hoàng hôn, Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Xung di táng thi thể Nhạc phu nhân bên cạch mộ Nhạc Linh San.



Lệnh Hồ Xung lại lớn tiếng khóc rống lên một hồi.



Sáng sớm hôm sau Doanh Doanh hỏi chàng:



- Vết thương của Xung lang hiện giờ ra sao?



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Lần này thương thế không có gì nặng lắm. Doanh muội bất tất phải quan tâm.



Doanh Doanh nói:



- Nếu vậy là hay. Chúng ta tạm trú ở đây mấy bữa để Xung lang dưỡng thương rồi phải rời đi nơi khác vì e rằng có người đã biết rồi.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Thế cũng phải! Tiểu sư muội ở đây có mẫu thân kề cận, nàng cũng không đến nỗi hiu quạnh và không sợ gì nữa.



Doanh Doanh lấy một cuốn sách trong bọc ra. Cuốn sách này Bảo Ðại Sở đã lục thấy trong người Nhạc Bất Quần. Nàng nói:



- Pho Tịch tà kiếm phổ này đã làm cho phái Hoa Sơn của Xung lang phải nhà tan người chết, thật là mầm họa rất lớn.



Nàng nói rồi cầm cuốn sách xé vụn ra và đem đốt ở trước mộ Nhạc phu nhân cùng Nhạc Linh San.



Lệnh Hồ Xung thở dài nói:



- Sư phụ của tiểu huynh suốt đời ngay thẳng. Vì lão luyện Tịch tà kiếm pháp mà sau này biến đổi tính tình.



Doanh Doanh nói:



- Xung lang nói phải đó! Pho sách này kêu là Tịch tà kiếm phổ thì không đúng nên gọi nó là "Tà môn kiếm phổ" mới phải. Tập kiếm phổ này di truyền trên chốn giang hồ thật vô cùng tai hại. Nay chúng ta đã hủy nó đi nhưng có thể nói còn một bộ ở trong người Lâm Bình Chi. Song tiểu muội nghĩ rằng gã chẳng chịu đọc cho người ta viết thành bản để tặng Tả Lãnh Thiền và Lao Ðức Nặc đâu. Thằng lỏi đó là con người thâm hiểm khi nào chịu trao kiếm phổ cho kẻ khác.



Lệnh Hồ Xung nói:



- Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi cùng đui mắt cả rồi. Lâm Bình Chi mà thực tình muốn truyền thụ kiếm pháp cho Tả Lãnh Thiền thì chỉ cần khẩu truyền chứ không dùng đến sách. Nhưng Lao Ðức Nặc chưa bị đui mắt tất hắn chiếm được nhiều tiện nghi hơn. Cả ba người này đều là những nhân vật thông minh thâm hiểm. Họ ở với nhau một chỗ mà xảy ra chuyện đấu tranh thì chưa hiểu kết quả ra sao. Nhưng nếu hai người chọi một thì e rằng Lâm Bình Chi sẽ bị thất bại.



Doanh Doanh hỏi:



- Phải chăng Xung lang thật tình muốn bảo vệ Lâm Bình Chi?



Lệnh Hồ Xung ngó vào mả Nhạc Linh San đáp:



- Tiểu huynh chỉ bận tâm về chỗ đã hứa với tiểu sư muội bảo vệ cho Lâm Bình Chi. Nhưng gã là con người dã man không bằng giống súc vật, tiểu huynh giận mình chẳng thể phân thây gã ra làm muôn đoạn khi nào còn thật tình muốn giúp gã, có điều tiểu huynh đã hứa lời rồi lại nuốt lời thì dù tiểu sư muội ở dưới suối vàng cũng không nhắm mắt.



Doanh Doanh nói:



- Khi còn sống ở nhân gian y không phân biệt được ai hay ai dở nhưng sau khi chết rồi vong hồn y có linh thiêng tất nhiên biết rõ phải trái. Y mà hiểu rõ tất không cần Xung lang bảo vệ cho Lâm Bình Chi đâu.