Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 214 : Lênh Hồ Xung lạc mất người yêu
Ngày đăng: 14:15 18/04/20
Lênh Hồ Xung lạc mất người yêu
Lão già kia hằn học nói:
- Người coi kiếm pháp này là trong lòng có ý không tử tế rồi.
Hắn tử trung niên tay nắm đốc kiếm nói:
- Chưởng môn Ngũ nhạc phái là Nhạc tiên sinh đã có thịnh tình cho bọn tại hạ vào đây coi kiếm pháp khắc trên vách đá, không hạn định chỗ nào được coi hay chỗ nào không được coi cả.
Lão già nói:
- Ngươi đã có chuyện mưu đồ bất lợi cho phái Tung Sơn ta thì không thể dung ngươi được.
Hán tử trung niên cãi:
- Năm phái đã hợp nhất, hiện giờ chỉ có Ngũ nhạc phái, làm gì còn phái Tung Sơn nữa? Nếu năm phái không hợp nhất thì Nhạc tiên sinh đã chẳng cho vào trong thạch động núi Hoa Sơn này để coi kiếm pháp.
Hán tử nói câu này khiến lão già kia tắc họng không biết nói sao.
Một tên đệ tử phái Tung Sơn đột nhiên vươn tay ra nắm lấy sau vai hán tử đẩy mạnh một cái, đồng thời quát lớn:
- Ngươi lém miệng vừa chứ!
Hán tử trung niên xoay tay lại nắm lấy cổ tay gã hất ra ngoài.
Tên đệ tử phái Tung Sơn loạng choạng người đi mấy cái rồi ngã lăn ra.
Giữa lúc ấy trong phái Thái Sơn đột nhiên có người lớn tiếng quát:
- Ngươi là ai? Sao ngươi dám ăn mặc theo phục sắc của phái Thái Sơn ta trà trộn vào đây để coi lén Thái Sơn kiếm pháp?
Bỗng thấy một thiếu niên mình mặc phục sắc của phái Thái Sơn chạy vội ra ngoài.
Bên cửa động, một người chạy ra quát:
- Ðứng lại! Ngươi là ai mà dám đến đây quấy rối?
Người gác cửa liền thò tay trái ra đâm vào mắt gã.
Thiếu niên vội lùi lại một bước.
Tay mặt người gác cửa phóng ra nhanh như gió lại nhằm đâm vào mắt thiếu niên. Thanh trường kiếm của thiếu niên đã phóng ra ngoài khó bề đỡ gạt, gã đành lùi lại một bước.
Người gác cửa vung cước quét ngang một cái. Thiếu niên nhẩy vọt lên để tránh.
Bỗng nghe đánh binh một tiếng. Trước ngực gã bị trúng chưởng miệng thổ máu tươi.
Hai tên đệ tử phái Thái Sơn ở phía sau liền bắt lấy gã.
Lúc này bốn tên môn đồ phái Tung Sơn đang bao vây hán tử trung niên. Bốn thanh trường kiếm lóe lên đâm ra.
Kiếm pháp của hán tử trung niên rất lợi hại nhưng hiển nhiên hắn không phải là người trong Ngũ nhạc kiếm phái.
Mấy tên đệ tử đứng bên hô lên:
- Hắn không phải là người trong Ngũ nhạc kiếm phái. Hắn là gian tế trà trộn vào đây. Hai chỗ xảy cuộc đánh nhau khiến cho trong sơn động đang tịch mịch biến thành đại loạn.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Ta nhân lúc náo loạn này mà đi kiếm Mạc Ðại sư bá.
Chàng liền né mình chạy vào đường hầm nhưng mới đu được mấy bước chợt nghe những tiếng ầm ầm như trời long đất lở.
Mọi người đều bật tiếng la hoảng.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, vội quay trở lại thì thấy cửa sơn động đất đá rớt xuống tới tấp. Trong động bụi đất tung bay. Chàng đành bỏ việc đi kiếm Mạc Ðại tiên sinh hốt hoảng trở ra kiếm Doanh Doanh.
Nhưng lúc này mọi người đang chạy đi chạy lại tới tấp đao kiếm vung lên loạn xà ngầu mà trước mặt lại cát bụi mờ mịt, chàng không trông rõ Doanh Doanh ở chỗ nào.
Lệnh Hồ Xung liền chen lấn vào giữa đám đông để chạy ra.
Ba lần chàng phải né mình tránh đao kiếm không biết từ đâu phóng tới.
Lệnh Hồ Xung chạy ra đến cửa động bất giác la thất thanh:
- Thôi chết rồi!
Chàng ngó thấy một khối đá nặng tới vài vạn cân đã vít chặt cửa động.
Trong lúc hoang mang chàng nhìn thấy thế tưởng chừng không còn lối ra vào nữa.
Chàng liền lớn tiếng gọi:
- Những người không chết còn lại đều đứng tựa vách động. Bọn người này võ công tương đối cao thâm và trí óc cũng tinh tế hơn.
Chàng không nhịn được nữa lớn tiếng gọi:
- Doanh Doanh! Doanh muội ở chỗ nào?
Tiếng đàn ở phía đối diện vang lên mấy tiếng tình tang tựa hồ để đáp lại.
Lệnh Hồ Xung mừng quýnh vọt người về phía trước. Chân trái chàng vừa hạ xuống cảm thấy một vật mềm nhũn chàng biết mình đã dẫm lên một người.
Tiếp theo tiếng kình phong rít lên rất gấp. Một cây binh khí từ dưới đất hất ngược lên.
Nội lực chàng thật là thâm hậu! Tuy chàng không nhìn rõ binh khí đối phương đánh tới nhưng cũng phát giác kịp thời liền đề khí nhảy lùi trở lại về phía vách động.
Chàng tự nhủ:
- Dưới đất khắp chỗ đều có người nằm có người mới bị thương chưa chết ta không thể đi được.
Bỗng nghe tiếng khàn khàn của một lão già cất lên:
- Các vị hãy nghe đây! Chúng ta trúng phải gian kế của Nhạc Bất Quần bị giam hãm vào tuyệt địa. Tưởng nên đồng tâm hợp lực để cùng nhau tìm cách thoát cơn hiểm nghèo, không nên vung binh khí loạn xạ để tàn sát nhau nữa!
Nhiều người đồng thanh đáp:
- Chính phải! Chính phải!
Lệnh Hồ Xung nghe tiếng biết là có đến ba chục người. Những người này toàn đứng tựa lưng vào vách động không nhúc nhích. Một là họ bình tĩnh hơn người, hai là lúc này tạm thời không còn mối lo uổng mạng ngay nên trấn tĩnh lại được để suy nghĩ.
Lão già kia lại nói:
- Bần đạo là Ngọc Chung Tử ở phái Thái Sơn. Xin các vị hãy thu đao kiếm về! Chúng ta ở trong bóng tối lỡ đụng vào kẻ khác cũng quyết đừng hạ thủ hay đả thương giết người. Các vị bằng hữu có nghe lời tại hạ chăng?
Mọi người đồng thanh đáp:
- Phải thế mới được!
Tiếp theo không còn nghe thấy tiếng huy động binh khí mà chỉ thấy tiếng lách cách của đao kiếm tra vào vỏ sắt. Còn rất ít người khẽ vung múa đao kiếm nhưng chỉ một lát rồi dừng cả lại.
Ngọc Chung Tử nói:
- Tại hạ xin các vị tuyên lời thề độc: "Ai mà còn ra tay hại người thì bị vùi xác trong động này, vĩnh viễn không thấy bóng mặt trời nữa". Bần đạo là Ngọc Chung Tử ở phái Thái Sơn xin phát thệ trước.
Hết thảy mọi người đồng thanh phát thệ theo.
Ai cũng nghĩ bụng:
- Ngọc Chung Tử đạo trưởng quả là người có kiến thức. Nếu ai nấy đồng tâm hiệp lực thì may ra còn có thể thoát thân được, bằng cứ vung đao kiếm loạn lên giết người bữa bãi là phải chết hết.
Ngọc Chung Tử lại nói:
- Xin các vị hãy báo tính danh đi!
Liền có những người lên tiếng xưng danh:
- Tại hạ là mỗ ở phái Hành Sơn.
- Tại hạ là mỗ ở phái Thái Sơn.
- Tại hạ là mỗ ở phái Tung Sơn.
Quả nhiên đều là những tay cao thủ tiền bối ở ba phái Tung Sơn, Thái Sơn và Hành Sơn.
Lệnh Hồ Xung chờ mọi người xưng danh xong mới lên tiếng:
- Tại hạ là Lệnh Hồ Xung ở phái Hằng Sơn.
Quần hào "ủa" lên một tiếng rồi nói:
- Lệnh Hồ đại hiệp! Chưởng môn phái Hằng Sơn ở đây thì hay lắm!
Giọng nói của mọi người đều đầy vẻ vui mừng.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Mình cũng hỏng bét còn hay gì nữa?
Nhưng rồi chàng hiểu rõ ngay vì quần hào thấy chàng võ công cao cường, có chàng ở đây thì việc thoát hiểm thêm phần hy vọng.
Ngọc Chung Tử hỏi:
- Xin hỏi Lệnh Hồ chưởng môn: Sao quý phái lại chỉ có một mình chưởng môn tới đây?