Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 215 : Trong hậu động, quần hùng bị nạn

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Trong hậu động, quần hùng bị nạn



Ngọc Chung Tử quả là tay lão luyện, mưu kế tinh vi. Lão vẫn có ý hoài nghi Lệnh Hồ Xung còn có ý ngấm ngầm làm điều bất lợi cho mọi người.



Lão nghi ngờ như vậy cũng phải, vì khắp thiên hạ ai cũng biết Lệnh Hồ Xung xuất thân ở phái Hoa Sơn mà là đại đệ tử của Nhạc Bất Quần. Hơn nữa bọn đệ tử hai phái Hoa Sơn và Hằng Sơn có mấy trăm người. Thế mà chỉ một mình Lệnh Hồ Xung bị hãm vào trong tuyệt địa trong sơn động thì không hoài nghi sao được?



Lệnh Hồ Xung nghe Ngọc Chung Tử hỏi vậy chàng buột miệng:



- Tại hạ còn một người đồng bạn...



Chàng không nhịn được lớn tiếng hô:



- Doanh...



Chàng mới hô một tiếng "Doanh" rồi nghĩ ngay:



- Doanh Doanh là ái nữ duy nhất của giáo chủ Triêu Dương thần giáo, hiện hai phe chính tà đã thành thế nước lửa đối nghịch nhau không nên vì việc này mà để xảy ra những chi tiết bất ngờ đáng tiếc. Vì thế chàng dừng lại không gọi nữa.



Ngọc Chung Tử lại lên tiếng:



- Có vị nào đem theo đá lửa không? Xin quẹt lửa thắp lên.



Quần hùng reo hò:



- Phải lắm! Phải lắm!



- Chúng ta thật hồ đồ! Sao không nghĩ ra việc này từ trước?



- Mau mau bật lửa lên đi!



Thực ra vừa rồi đang cơn náo loạn, ai cũng chỉ nghĩ bảo vệ thân mình còn rảnh đâu tính đến chuyện thắp lửa? Dù có người nghĩ tới nhưng thò tay móc lấy đá thì không chừng chưa kịp quẹt lửa đã bị kẻ đứng bên chém chết tươi rồi.



Sau mấy tiếng "xoẹt xoẹt" những tia lửa bắn ra rồi cháy sáng lòa.



Mọi người thắp lửa vào mồi giấy, trong sơn động lại nổi lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt.



Lệnh Hồ Xung đảo mắt nhìn quanh thấy bốn mặt vách động đều có người đứng. Người nào người nấy mặt mũi đỏ lòm vì máu tươi bắn vào, thỉnh thoảng có người tay còn cầm kiếm từ từ đưa qua đưa lại. Ðây là những người đặc biệt cẩn thận, tuy họ đã nghe quần hào tuyên lời trọng thệ nhưng chưa tin hẳn nên vẫn giữ thế thủ đề phòng bất trắc.



Lệnh Hồ Xung rảo bước tiến về phía vách động trước mặt để tìm kiếm Doanh Doanh.



Ðột nhiên trong đám đông có tiếng người hô:



- Ðộng thủ đi!



Tiếp theo bảy tám người từ trong đường hầm đi ra vung trường kiếm chém tới.



Quần hào quát hỏi:



- Ai đó? Ai đó?



Rồi mọi người lại rút khí giới ra để nghinh địch. Cuộc chiến đấu diễn ra vài hiệp thì mấy mồi lửa thắp lên lại tắt ngấm.



Lệnh Hồ Xung tiếp tục vọt về phía vách động đối diện.



Bỗng chàng cảm thấy ở mé hữu dường như có khí giới chém tới.



Trong bóng tối chàng không biết chống cự bằng cách nào đành nằm phục xuống.



Một tiếng "chát" vang lên! Một thanh đơn đao đã chém vào vách đá.



Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:



- Chưa chắc đã phải người này cố ý muốn giết ta. Vì họ muốn tự vệ mà trong bóng tối không nhìn thấy gì nên vung kiếm chém bừa.



Chàng nghĩ vậy rồi năm yên không nhúc nhích.



Người kia lại chém mấy đao vào quãng không rồi dừng lại.



Lại có tiếng la:



- Phải giết hết bọn mặt chuột đi! Ðừng để tên nào sống sót!



Mười mấy thanh âm đồng thời đáp lại:



- Tuân lệnh!



Tiếp theo sáu bảy người hô:



- Ðúng là Tả Lãnh Thiền! Ðúng là Tả Lãnh Thiền!



Lại có người la:



- Sư phụ! Ðệ tử ở chỗ này!



Lệnh Hồ Xung cũng nghe rõ người phát lệnh là Tả Lãnh Thiền thì bụng bảo dạ:



- Sao hắn cũng ở đây? Thế thì ra tên lão tặc này đã bố trí cạm bẫy chứ không phải sư phụ ta.



Nhạc Bất Quần mấy lần định giết chàng nhưng chàng vẫn nhớ mối tình thầy trò chẳng khác gì cha con mấy chục năm trời đã ăn sâu vào tâm khảm không tài nào tẩy xóa được. Chàng nghĩ tới kẻ sắp đặt gian mưu không phải là Nhạc Bất Quần thì thấy trong lòng được an ủi rất nhiều. Chàng cho là chết về tay Tả Lãnh Thiền còn sung sướng hơn bị sư phụ mưu hại.



Lại nghe tiếng Tả Lãnh Thiền trầm trầm vọng lên:



- Các ngươi còn dám mở miệng kêu ta bằng sư phụ thì thật là mặt dầy! Các ngươi không trình ta đã tự tiện đến núi Hoa Sơn hùa nhau hành động lừa thầy phản bạn. Khi nào chúng ta còn dung tha cho tụi ác đồ các ngươi được?
Doanh Doanh cười nói:



- Tiểu muội nhẩy lên cao rồi, lại sợ người ta phát giác nên không dám cất tiếng la gọi. Tiểu muội đành lấy tiền đồng liệng xuống cây đao cho bật thành tiếng tiếng tình tang để Xung lang biết chừng.



Lệnh Hồ Xung nói:



- Té ra là thế! Con người thông tuệ như Nhậm đại tiểu thư mà lấy anh chàng ngu xuẩn như tiểu huynh thì thật là rủi quá! Tiểu huynh vẫn lấy làm kỳ là Doanh muội gẩy đàn sao lại không gẩy khúc "Thanh âm phổ thiện trú" hay là khúc "Tiếu ngạo giang hồ"?



Doanh Doanh vẫn để chàng ôm trong lòng đáp:



- Nếu tiểu muội ở trong bóng tối dùng kim tiền tiêu gẩy đao cầm lên một khúc điệu thì đã biến thành thần tiên rồi!



Lệnh Hồ Xung cười nói:



- Doanh muội vốn là một tiên cô.



Doanh Doanh nghe chàng nói có giọng lả lơi thì cựa mình muốn thoát khỏi lòng chàng.



Nhưng Lệnh Hồ Xung giữ chặt lấy vai nàng hỏi:



- Sao sau Doanh muội lại không lấy kim tiền tiêu để đánh đàn nữa?



Doanh Doanh cười đáp:



- Vì tiểu muội nghèo kiết, có chút ít tiền mang trong mình liệng xuống hết rồi.



Lệnh Hồ Xung thở dài nói:



- Ðáng tiếc là trong sơn động không có tiệm vàng hay tiệm đổi tiền đến nỗi Nhậm đại tiểu thư phải hết tiền xài.



Doanh Doanh lại cười nói:



- Sau cả đến cánh hoa cài đầu, chiếc vòng đeo tay, tiểu muội cũng tháo ra nhưng thấy bọn đui mù động thủ giết người thính giác chúng cực kỳ linh mẫn tiểu muội không dám liệng xuống nữa.



Bất thình lình cửa đường hầm có tiếng cười the thé.



Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh bật tiếng la hoảng:



- Úi chà!



Lệnh Hồ Xung giơ tay trái ôm Doanh Doanh tay mặt lượm trường kiếm dưới đất quát hỏi:



- Ai?



Lại nghe tiếng người lạnh lùng đáp:



- Lệnh Hồ đại hiệp! Ta đây!



Chính là thanh âm Lâm Bình Chi.



Tiếp theo tiếng bước chân nhộn nhịp vang lên, hiển nhiên bọn đui mắt đã quay trở lại.



Lệnh Hồ Xung tự mắng thầm:



- Mình thật ngu ngốc và sơ tâm! Tả Lãnh Thiền là con cáo già xảo quyệt, miệng hắn nói là đi nhưng có đi hẳn đâu, hắn còn phục ở đường hầm để lắng nghe động tĩnh. Nếu chỉ có mình ta thì còn cầm cự một lúc rồi sẽ tính kế thoát thân, khốn nỗi còn thêm Doanh Doanh, biết làm thế nào?



Lúc bình thường dĩ nhiên chàng tỉnh táo làm gì chẳng nghĩ tới điểm này nhưng hiện giờ trong lòng đang tha thiết lo lắng vì nàng, mà lại được trùng phùng nên mừng quá quên khuấy cả mọi sự nguy hiểm vẫn còn rình rập.



Doanh Doanh đưa tay ra khẽ đụng vào nách Lệnh Hồ Xung nói:



- Lên đi!



Hai người đồng thời nhảy lên.



Doanh Doanh lúc trước đã ngồi trên phiến đá lồi ra nên biết chỗ.



Trong bóng tối nàng vận kình lực vừa vặn nhảy lên, yên ổn đặt chân vào, còn Lệnh Hồ Xung bước sểnh, người chàng lại rớt xuống, Doanh Doanh vội đưa tay mặt ra chụp lấy cánh tay mặt chàng kéo lên.



Phiến đá này chỉ rộng chừng ba bốn thước vuông, hai người đứng chật quá, khó lòng giữ cho khỏi ngã.



Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:



- Doanh Doanh là người ứng biến rất mau lẹ, hai người đứng trên này thì bọn đui mù khó mà vây đánh được.



Bỗng nghe Tả Lãnh Thiền nói:



- Hai tên tiểu quỷ nhẩy lên cao rồi!



Lâm Bình Chi đáp:



- Ðúng thế!



Tả Lãnh Thiền hỏi:



- Lệnh Hồ Xung! Có phải các ngươi nấp ở trên đó không?



Lệnh Hồ Xung không trả lời. Tay trái chàng ôm lấy Doanh Doanh, tay phải cầm trường kiếm.



Doanh Doanh tay phải ôm lấy lưng chàng.



Hai người trong lòng rất an ủi, dù phải chết với nhau cũng không đáng tiếc.