Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 31 : Kiếm ni cô quần hùng vào kỹ viện

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Kiếm ni cô quần hùng vào kỹ viện



Nghi Lâm cả mừng nói:



- Y... y tỉnh lại rồi. Phi Phi! Ngươi thử hỏi y coi có bớt chút nào không?



Khúc Phi Yến hỏi lại:



- Tại sao phải muội mới hỏi được? Tỷ tỷ không có miệng ư?



Nghi Lâm ngần ngừ một lúc rồi bước lại trước giường đứng ngoài mà cất tiếng hỏi:



- Thưa anh hùng! Anh hùng có thấy...



Nàng chưa dứt lời lại nghe người kia rên lên mấy tiếng. Nàng tự nghĩ:



- Hiện giờ y đang đau đớn khó chịu, sao mình lại quấy rầy y?



Nàng đứng lặng một lúc nghe thấy người kia hơi thở điều hòa. Hiển nhiên dược lực công hiệu đã khiến cho y ngủ đi.



Khúc Phi Yến khẽ hỏi:



- Tỷ tỷ! Tại sao tỷ tỷ lại tự nguyện vì Lệnh Hồ Xung mà chết? Phải chăng tỷ tỷ thương yêu gã?



Nghi Lâm đáp:



- Không không! Phi phi ơi! Ta đã là người đã xuất gia, đừng nói những lời tiết mạn đến Phật tổ. Lệnh Hồ đại ca cùng ta vốn không quen biết, thế mà y vì cứu ta phải uổng mạng. Ta áy náy vô cùng.



Khúc Phi Yến hỏi:



- Nếu y sống lại thì bất cứ tỷ tỷ phải làm gì cũng chịu hay sao?



Nghi Lâm đáp:



- Phải rồi! Dù ta có phải chết đến ngàn lần cũng không hề buông lời oán hận.



Khúc Phi Yến đột nhiên lớn tiếng cười nói:



- Lệnh Hồ đại ca! Ðại ca đã nghe rõ chưa? Chính miệng Nghi Lâm tỷ tỷ nói như vậy đó.



Nghi Lâm tức giận hỏi:



- Người giỡn cợt gì vậy?



Khúc Phi Yến không trả lời Nghi Lâm, cô tiếp tục lớn tiếng:



- Lệnh Hồ đại ca! Nghi Lâm tỷ tỷ vừa nói nếu đại ca không chết thì đại ca bảo y làm gì y cũng nghe theo.



Nghi Lâm nghe giọng nói của Khúc Phi Yến tựa hồ không có vẻ gì diễu cợt, lòng nàng cực kỳ kinh hãi nghi ngờ. Trái tim đập thình thình ấp úng:



- Ngươi... ngươi...



Ðột nhiên nàng nghe tiếng xẹt xẹt rồi hai mắt nàng sáng lòa thì ra Khúc Phi Yến đã bật lửa lên châm vào ngọn nến. Khúc Phi Yến vén màn lên vừa cười vừa nhìn Nghi Lâm vẫy tay. Nghi Lâm từ từ tiến lại gần. Ðột nhiên đầu óc nàng hỗn loạn cơ hồ mê ngất đi. Người nàng ngã ngửa về phía sau. Khúc Phi Yến liền đưa tay đỡ lấy lưng Nghi Lâm không để nàng té xuống, rồi cười nói:
- Ta bảo ngươi thắp đèn sáng lên!



Giọng nói có vẻ oai nghiêm. Khúc Phi Yến không dám hỏi nữa, lấy đả lửa bật lên châm vào đèn nến.



Dưới ánh đèn, Nghi Lâm nhìn rõ mặt Lệnh Hồ Xung sắc mặt lợt lạt như người chết rồi. Nàng không nhịn được bất giác khẽ la lên một tiếng kinh hoàng.



Lệnh Hồ Xung chỉ vào tấm chiếu trên giường nói:



- Khoác vào... cho ta!



Nghi Lâm toàn thân run bần bật cúi xuống lấy chăn khoác vào người gã. Tay phải Lệnh Hồ Xung giữ lấy vạt áo đằng trước để che vết thương trước ngực rồi bảo:



- Hai cô lên giường nằm đi!



Khúc Phi Yến bật cười hì hì nói:



- Hay quá! Hay quá!



Cô kéo Nghi Lâm chui vào trong chăn.



Lúc này mọi người bên ngoài đã nhìn thấy trong phòng này có lửa sáng, hối hả bảo nhau:



- Chúng ta qua bên kia xục tìm.



Rồi chúng kéo ùa cả đến.



Lệnh Hồ Xung đề khí bước tới khép cửa cài then, gã quay lại nhìn giường nằm rồi trở vào trước giường mở màn ra nói:



- Các cô chui cả vào trong chăn cho kín đi!



Nghi Lâm ấp úng:



- Ðại ca... đừng cử động!... Phải cẩn thận vết thương.



Gã chỉ cử động bấy nhiêu mà hai chân gã nhũn ra phải ngồi xuống cạnh giường.



Lúc này ngoài cửa phòng đã có người khua néo ầm ỹ lên và cất tiếng la gọi:



- Những phường chó đẻ kia! Mở cửa ra mau!



Rồi bình một tiếng! Có người đạp cửa phòng ra. Ba bốn tên nhảy vào trước. Ði đầu là Hồng Nhân Hùng đệ tử phái Thanh Thành.



Gã vừa nhìn thấy Lệnh Hồ Xung đã giật mình kinh hãi la lên:



- Lệnh Hồ Xung?... Lệnh Hồ Xung!...



Rồi lùi lại một bước.



Hướng Ðại Niên và Mê Vi Nghĩa đều chưa biết mặt Lệnh Hồ Xung nhưng nghe nói gã bị La Nhân Kiệt giết chết rồi, bây giờ chúng nghe Hồng Nhân Hùng kêu tên họ gã lên, cũng đều chấn động tâm thần, bất giác lùi cả lại phía sau.



Mọi người đều trố mắt ra nhìn gã không chớp.