Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 32 : Gặp nguy nan hào kiệt khuất thân

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Gặp nguy nan hào kiệt khuất thân



Lệnh Hồ Xung từ từ đứng dậy nói:



- Các ngươi... đến đông người...



Hồng Nhân Hùng kinh ngạc ngắt lời:



- Té ra ngươi vẫn không chết ư?



Lệnh Hồ Xung lạnh lùng đáp:



- Có lý nào... ta chết dễ thế được?



Dư Thượng Hải vượt mọi người tiến vào hỏi:



- Ngươi là Lệnh Hồ Xung ư? Hay lắm, hay lắm!



Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn lão nhưng không trả lời.



Dư Thượng Hải lại hỏi:



- Ngươi ở trong kỹ viện này làm gì vậy?



Lệnh Hồ Xung cười ha hả đáp:



- Thế là lão đã biết mà còn giả vờ hỏi. Ðã vào kỹ viện thì còn làm gì nữa?



Dư Thượng Hải lạnh lùng nói:



- Ta thường nghe kỷ luật phái Hoa Sơn rất nghiêm ngặt mà ngươi lại là đại đệ tử của chưởng môn phái Hoa Sơn và là truyền nhân chính tông của Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh mà cũng lén lút vào kỹ viện ngủ đêm thì thật đáng buồn cười, buồn cười đến lộn ruột.



Lệnh Hồ Xung nói:



- Kỷ luật phái Hoa Sơn thế nào là việc riêng của người ta lão nói đến làm chi?



Dư Thượng Hải là tay biết nhiêu hiểu rộng. Lão thấy mặt gã không còn chút huyết sắc, người run bần bật, hiển nhiên gã bị trọng thương thì đoán ngay trong vụ này có điều chi giả trá. Lão xoay chuyển ý nghĩ bụng bảo dạ:



- Tiểu ni cô phái Hằng Sơn bảo gã bị La Nhân Kiệt hạ sát rồi mà thực ra gã đã chết đâu? Hiển nhiên ả đã lừa dối. Nghe giọng lưỡi ả kêu gã một điều Lệnh Hồ đại ca, hai điều Lệnh Hồ đại ca có vẻ thân thiết lắm, không chừng hai đứa đã có tư tình với nhau. Có người thấy tiểu ni cô vào trong kỹ viện này mà sao bây giờ không thấy tông tích đâu? Phải chăng thằng lỏi này đã dấu ả đi? Hừ Ngũ nhạc kiếm phái của chúng đã tự phụ là danh môn chính phái trong võ lâm, coi phái Thanh Thành mình chẳng vào đâu. Mình mà lôi được ả ở trong này ra thì chẳng những làm nhục hai phái Hoa Sơn, Hằng Sơn mà thôi, cả Ngũ nhạc kiếm phái cũng bẽ mặt. Từ đây chúng không dám mồm năm miệng mười trên chốn giang hồ nữa.



Lão đảo mắt nhìn quanh bốn phía mà chẳng thấy có một bóng người nào khác. Lão nghĩ bụng:



- Không chừng ả tiểu ni cô kia dấu ở trên giường.



Lão liền nhìn Hồng Nhân Hùng cất tiếng gọi:



- Nhân Hùng! Ngươi mở màn ra coi! Chắc trên giường còn có lắm trò hay đó.



Hồng Nhân Hùng dạ một tiếng rồi tiến lại hai bước. Hắn đã bị ăn đòn của Lệnh Hồ Xung nên bây giờ vẫn nơm nớp nhìn gã.



Lệnh Hồ Xung hỏi:



- Ngươi không muốn sống nữa chăng?



Hồng Nhân Hùng ngẩn người ra một chút, nhưng hắn cậy có sư phụ đỡ đầu nên không sợ gì nữa. Hắn rút kiếm đánh soạt một cái.


Ðoạn lão quay ra hỏi Lâm Bình Chi:



- Tiểu tử! Ngươi ở môn phái nào?



Lâm Bình Chi bất giác mắng lại:



- Quân chó má này! Ngươi làm cho ta phải nhà tan người chắt. Bây giờ còn muốn hỏi gì ta nữa?



Dư Thượng Hải trong lòng rất lấy làm kỳ hỏi lại:



- Ta có quen biết gì với thằng quỷ xấu xa bao giờ đâu? Mi nói cái gì bị nhà tan người chết? Câu chuyện đó ở đâu ra?



Nhưng giữa nơi tai mắt đông người, lão không muốn hỏi nhiều, quay lại bảo đệ tử Hồng Nhân Hùng:



- Nhân Hùng! Ngươi hãy đập chắt thằng lỏi này đi rồi bắt lấy Lệnh Hồ Xung.



Lão sai đệ tử động thủ, tự cho là đắc sánh vì không vướng phải bốn chữ "ỷ lớn hiếp nhỏ".



Hồng Nhân Hùng dạ một tiếng rút kiếm tiến lại.



Lâm Bình Chi cũng thò tay rút kiếm ra, nhưng chàng vừa giơ tay lên thì luồng kiếm quang lạnh ngắt của đối phương đã trỏ vào trước ngực chàng.



Lâm Bình Chi la lên:



- Dư Thượng Hải! Lâm Bình Chi này....



Dư Thượng Hải giật mình kinh hãi tự hỏi:



- Sao thằng quỷ quái xấu xa này lại tự xưng là Lâm Bình Chi?



Lão vội vung tay trái đánh ra một chưởng. Chưởng phong hất thanh trường kiếm của Hồng Nhân Hùng chếch sang một bên, rồi qua mé ngoài tay phải Lâm Bình Chi lướt đi.



Lão hất hàm hỏi lại:



- Ngươi nói cái gì?



Lâm Bình Chi đáp:



- Lâm Bình Chi này có thành quỷ sứ cũng tìm đến ngươi để đòi mạng.



Dư Thượng Hải sửng sốt hỏi:



- Ngươi là... Lâm Bình Chi ở Phước Oai tiêu cục đấy ư?



Lâm Bình Chi không nghĩ gì tới sống chết nữa, chàng lại tự biết lúc này chẳng còn cách nào dấu diếm được. Chàng ngang nhiên nhận lấy cái chết oanh liệt cho hả. Hai tay chàng xé những giấy thuốc cao soàn soạt rồi cởi bỏ áo ngoài và chiếc bọc đeo trên lưng ra. Chàng dõng dạc đáp:



- Chính thị! Ta đây là Lâm Bình Chi ở Phước Oai tiêu cục. Thằng con lão trêu trọc con gái nhà lương thiện, chính ta đã giết gã đó. Lão làm cho ta nhà tan người chết. Gia gia cùng má má ta... lão đem dấu ở đâu?



Lệnh Hồ Xung hai tay níu lấy cửa sổ lên tiếng:



- Dư quán chủ! Té ra lão cũng có vợ con vậy mà tại hạ cứ tưởng lão hãy còn đồng thân ở chốn thanh tu nên đã coi lão có tư cách cao quý. Mộc tiền bối! Nhà họ Lâm ở Phước Oai tiêu cục có pho kiếm phổ về Tịch Tà kiếm pháp. Ai lấy được kiếm phổ này sẽ thành thiên hạ vô địch. Dư quán chủ thèm nhỏ nước miếng nên đã ch



Gã nói tới đây không chống chọi được nữa. Thấy lợm giọng như sắp thổ huyết, gã phải miễn cưỡng cầm hơi không cho thổ huyết ra. Người gã loạng choạng lùi lại mấy bước. Hai chân nhũn ra, gã phải ngồi bệt xuống cạnh giường. Nhưng gã nghĩ ngay đắn Nghi Lâm còn ẩn nấp ở trong chăn mà nàng lại là người xuất gia băng thanh ngọc khiết thì gã ngồi cùng giường bên chỗ nàng nằm thế nào được.



Lệnh Hồ Xung liền bám lấy thành giường muốn gắng gượng đứng lên nhưng gã đã kiệt lực mất rồi.