Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 35 : Nghe chuyện Linh San, tiểu Ni đau lòng
Ngày đăng: 14:12 18/04/20
Nghe chuyện Linh San, tiểu Ni đau lòng
Nàng xuất gia từ nhỏ, hết thảy mọi việc đều do Ðịnh Dật sư thái lo liệu cho nên chẳng có chút kinh nghiệm nào về ứng biến. Lúc này nàng chỉ bồn chồn trong dạ mà không nghĩ ra được cách nào.
Giữa lúc nàng bối rối chợt nghe có tiếng bước chân vang lên. Ba bốn người từ trong ngõ hẻm đi ra. Giữa lúc canh khuya tịch mịch, tiắng bước chân lại càng rõ rệt. Mấy người này đi tới cửa viện Quần Ngọc thì dừng bước lại, rồi có tiếng người nói:
- Hai người xuống mé Ðông, còn hai người chúng ta xục mé Tây. Nếu gặp Lệnh Hồ Xung thì bắt sống gã. Gã bị thương trầm trọng không chống cự được đâu.
Ban đầu Nghi Lâm mới nghe tiếng bước chân người đã sợ hãi rụng rời. Bây giờ nàng thấy họ bảo nhau đến bắt Lệnh Hồ Xung thì trong đầu óc thoáng qua một ý nghĩ:
- Dù sao ta cũng phải bảo vệ cho Lệnh Hồ đại ca được chu toàn không thể để lọt vào tay bọn người hung dữ kia.
Quyết định chủ rồi, lòng khiếp sợ tiêu tan hết. Lập tức tỉnh táo lại tiến đến bên giường, nàng lấy chiếc khăn đơn quấn người Lệnh Hồ Xung lại ôm xốc lên, rồi thổi tắt đèn đi, nhẹ nhàng đẫy cửa phòng chuồn ra ngoài. Lúc này nàng không phân biệt phương hướng gì cả cứ cắm đầu chạy về phía ngược chiều với phía đã phát ra âm thanh. Chỉ trong khoảng khắc Nghi Lâm đã xuyên qua khu vườn rau ra tới cổng hậu. Nàng thấy cổng chỉ khép hờ vì bọn người lúc trước ở trong viện Quần Ngọc hốt hoảng bỏ trốn đã mở cổng đi ra, chưa đóng cửa lại. Nghi Lâm ôm ngang Lệnh Hồ Xung ra khỏi cổng hậu chạy vào trong một ngõ hẻm. Nàng nghe tiếng chó sủa bốn mặt ầm ỹ cả lên. Nàng chạy một lúc tới bên bức tường thành thì nghĩ thầm:
- Ta phải ra khỏi thành mới yên được vì trong thành Hành Sơn này Lệnh Hồ đại ca có rất nhiều kẻ thù.
Nàng liền men theo bức tường thành mà chạy thật nhanh. Nàng chạy chưa được bao lâu đã thấy mười mấy người trong làng gánh rau, dưa đang đi trên con đường lát đá xanh tới nơi. Ðây là những nông dân phụ cận gánh hàng vào thành bán. Nghi Lâm cứ cúi đầu đi lướt qua bọn lương nông. Lúc nàng ra khỏi cửa thành trời chưa sáng rõ, bọn lính tráng giữ cổng thành không nhìn rõ. Mắt chúng vừa hoa lên thì Nghi Lâm đã chạy xa rồi. Nghi Lâm chạy một mạch được chừng bảy tám dặm. Nàng chỉ chạy bừa vào khu hoang sơn rồi sau không còn đường lối nữa. Nàng đã tới một chỗ thạch động âm u đầy đá núi ngổn ngang. Bây giờ tâm thần mới hơi yên lại. Nàng cúi đầu xuống nhìn Lệnh Hồ Xung thì gã đã tỉnh lại. Mặt gã lộ ra một nụ cười và mắt đang chăm chú nhìn nàng. Nghi Lâm thấy Lệnh Hồ Xung nhoẻn miệng cười nhìn mình thì trong lòng bối rối, người run lên, sẩy tay đánh rớt người gã xuống. Nàng la lên một tiếng:
- Chao ôi!
Rồi vội sử chiêu "Kính phụng tam bảo" cúi mình xuống lại ôm Lệnh Hồ Xung lên. Chiêu này nàng sử được mau lẹ không để gã rớt xuống tới đất. Nhưng hạ bàn không vững người nàng loạng choạng phải lướt về phía trước mấy bước mới đứng lại được. Nàng nói:
- Xin lỗi đại ca! Vết thương của đại ca có đau lắm không?
Lệnh Hồ Xung dịu dàng đáp:
- Không đau đâu! Tiểu sư muội! Sư muội hãy nghỉ một lúc đã!
Vừa rồi Nghi Lâm chạy trốn bọn đệ tử phái Thanh Thành, tâm trí nàng chỉ nghĩ sao cho Lệnh Hồ Xung thoát nạn khỏi mắc tay động thủ đối phương, nàng quên không nghĩ gì đến trong mình mỏi mệt. Bây giờ nàng định thần lại liền cảm thấy tứ chi bải hoải, thân thể rã rời. Nàng cố gắng đặt nhẹ Lệnh Hồ Xung xuống đống cỏ, rồi nàng đứng không vững phải ngồi phệt xuống mà thở hồng hộc.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Sư muội chỉ mải lo chạy mà quên mất cả điều hòa hơi thở. Ðó là một điều tối kỵ... của những người học... Thế này... dễ bị thương lắm.
Nghi Lâm hai má ửng hồng đáp:
- Ða tạ đại ca đã chỉ điểm cho. Sư phụ cũng dạy qua rồi mà trong lúc hoang mang tiểu muội quên hết.
Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Vết thương của đại ca bây giờ thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiểu huynh không thấy đau đớn gì nữa, chỉ thấy hơi ngứa mà thôi.
Nghi Lâm cả mừng nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Vết thương phát ngứa tức là triệu chứng sắp khỏi hẳn. Không ngờ đại ca mau lành như vậy.
Lệnh Hồ Xung thấy nàng ra chiều vui vẻ thì trong lòng cảm động. Gã cười nói:
- Ðó là công hiệu về linh dược của quý phái.
Bỗng gã buông tiếng thở dài hằn học nói:
- Có điều đáng tiếc là tiểu huynh bị trọng thương để bọn chuột nhắt khinh nhờn. Giả tỷ vừa rồi lọt vào tay bọn tiểu tử phái Thanh Thành kia thì tiểu huynh có chết cũng không cần mà chỉ sợ bị một phen sỉ nhục.
Nghi Lâm hỏi:
- Té ra Lệnh Hồ đại ca cũng nghe thấy chúng bàn nhau ư?
Nàng nghĩ tới mình đã ôm gã chạy một lúc lâu mà không biết gã đã giương mắt lên nhìn mình từ lúc nào, bất giác mặt nàng đỏ lên như ráng chiều.
Lệnh Hồ Xung không biết nàng hổ thẹn mà cho là vì nàng chạy lâu tốn nhiều hơi sức, liền nói:
- Sư muội! Sư muội ngồi một lúc, dùng tâm pháp của bản môn để điều hòa nội tức cho khỏi bị nội thương.
Nghi Lâm đáp lại bằng một tiếng dạ rồi ngồi xếp bằng vận dụng tâm pháp của sư môn truyền thụ cho để điều hòa nội tức. Nhưng tâm nàng nóng nảy băn khoăn, không sao yên tĩnh lại được.
Lệnh Hồ Xung cười đáp:
- Tiểu huynh phải cái tính ương gàn, đã nghĩ tới chuyện gì tất làm cho bằng được.
Nghi Lâm nói:
- Ðược rồi! Ðại ca tới đó coi phong cảnh đẹp, trong lòng khoan khoái thì vết thương cũng chóng lành.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười lại cất bước. Hai người từ từ đi hết một khu thung lũng thì nghe có tiếng nước chảy róc rách. Ði thêm một đoạn dài nữa nước chảy càng vang lên.
Hai người xuyên qua một khu rừng tùng thì thấy làn thác nước như một con bạch long từ vách núi xông ra.
Lệnh Hồ Xung hoan hỉ nói:
- Bên ngọn Ngọc Nữ ở Hoa Sơn cũng có một làn thác nước lớn hơn chỗ này và hình trạng lại tương tự. Linh San sư muội thường hay dẫn tiểu huynh đến bên thác nước đó luyện kiếm. Có lúc y tinh nghịch nhảy cả xuống thác.
Nghi Lâm nghe Lệnh Hồ Xung đề cập đến Nhạc Linh San sư muội lần thứ hai, nàng chợt tỉnh ngộ bụng bảo dạ:
- Ðang lúc y bị trọng thương mà nhất định đòi đến bên thác nước, chẳng biết có phải để thưởng ngoạn phong cảnh hay không nhưng chắc y đang tưởng niệm đến Nhạc Linh San sư muội.
Nghĩ tới đây nàng không hiểu tại sao trái tim se lại, tựa hồ bị đánh một đòn nặng.
Lệnh Hồ Xung lại nói tiếp:
- Mấy lần y đòi ta xuống thác nước luyện kiếm và bảo là sức nước khiến cho luyện thành kiếm pháp có uy lực hơn. Rồi hai người đều ướt sạch. Có lần y trượt chân suýt nữa té xuống vũng sâu. May mà tiểu huynh nắm kịp y lại. Thật là một phen hú vía.
Nghi Lâm lạnh lùng nói:
- Ðại ca có nhiều sư muội không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Phái Hoa Sơn có cả thảy bảy nữ đệ tử. Nhạc Linh San sư muội là con gái sư phụ. Còn sáu cô kia đều là những nữ đệ tử của sư mẫu thu nạp.
Nghi Lâm hỏi:
- Ồ! Té ra y là tiểu thư của Nhạc sư bá. Y... y.... hợp với ý với đại ca lắm nhỉ!
Lệnh Hồ Xung từ từ ngồi xuống đáp:
- Tiểu huynh là một đứa con côi cút không cha không mẹ. Mười ba năm trước đây nhờ ân sư thu nạp làm môn hạ. Khi ấy Nhạc Linh San sư muội mới lên năm. Tiểu huynh lớn hơn y nhiều. Thường thường bồng y đi hái trái cây, bắt thỏ. Tiểu huynh cùng y ở với nhau từ nhỏ đến lớn. Sư phụ, sư mẫu lại không có con trai nên coi tiểu huynh như con ruột, mà Nhạc Linh San sư muội khác nào cô em gái của tiểu huynh.
Nghi Lâm nói:
- Té ra là thế!
Lát sau nàng lại nói tiếp:
- Tiểu muội cũng là một đứa con côi không cha không mẹ được ân sư nuôi dưỡng và xuất gia từ nhỏ.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ðáng tiếc! Thật là đáng tiếc!
Nghi Lâm quay lại ngó gã. Mắt nàng lộ vẻ hoài nghi.
Lệnh Hồ Xung nói tiếp:
- Nếu sư muội không phải là môn hạ Ðịnh Dật sư bá thì tiểu huynh sẽ xin sư mẫu thu nạp sư muội làm đệ tử. Bọn sư huynh, sư tỷ, sư muội chúng ta có một số đông đến ba mươi mấy người, náo nhiệt tưng bừng lắm. Sau giờ luyện công, mọi người lại kết bọn du ngoạn. Sư phụ, sư mẫu không quản cố chi hết. Sư muội mà gặp Linh San tất thích y lắm. Hai người sẽ là đôi bạn tốt.
Nghi Lâm nói:
- Ðáng tiếc tiểu muội không có phước như vậy. Nhưng ở trong am Bạch Vân, sư phụ cùng các vị sư tỷ đối với tiểu muội rất tử tế. Tiểu muội... cũng vui vẻ lắm.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Phải rồi! Tiểu huynh ăn nói lầm lỡ. Kiếm pháp của Ðịnh Dật sư bá rất thần diệu. Khi sư phụ cùng sư mẫu tiểu huynh đề cập đến lão nhân gia đều tỏ ra bội phục lắm. Phái Hằng Sơn chả kém gì phái Hoa Sơn hết.