Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 36 : Nỗi lòng bí ẩn của ni cô

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Nỗi lòng bí ẩn của ni cô



Nghi Lâm hỏi:



- Lệnh Hồ đại ca! Bữa trước đại ca bảo Ðiền Bá Quang: nếu đánh đứng thì gã đứng vào hàng thứ 14, Nhạc sư bá thứ 6, vậy sư phụ tiểu muội đứng vào hàng thứ mấy trong thiên hạ?



Lệnh Hồ Xung cười đáp:



- Ðó là tiểu huynh lừa gạt Ðiền Bá Quang, đâu phải chuyện thực? Võ công mạnh hay yếu thay đổi hàng ngày. Có người tiến bộ, có người tuổi già khí lực suy giảm phải thoái bộ. Vậy liệt ai vào hạng nào trong thiên hạ làm sao được? Tiểu huynh cố xắp Ðiền Bá Quang vào hạng khá cao, bảo gã đứng thứ 14 chỉ là nói ẩu để gã hài lòng!



Nghi Lâm nói:



- Té ra Lệnh Hồ đại ca đã gạt gã.



Nàng nhìn thác nước ngơ ngẩn xuất thần, hỏi tiếp:



- Lệnh Hồ đại ca! Thường thường đại ca hay lừa bịp người ư?



Lệnh Hồ Xung cười hì hì đáp:



- Tiểu huynh chỉ lừa gạt tùy từng người, nhiều khi phải nói thực. Tỷ như đối với sư phụ, sư mẫu thì bất luận việc gì, dù có phải chặt đầu cũng không dám lừa gạt.



Nghi Lâm ồ một tiếng rồi hỏi:



- Thế còn đối với các vị sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội thì sao?



nàng muốn hỏi: đại ca có lừa gạt Linh San sư muội không? Nhưng không hiểu tại sao nàng không dám hỏi thẳng.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Cái đó cũng còn tùy người, tùy việc. Bọn sư huynh, sư đệ của tiểu huynh thường giỡn cợt thế mà không bịp nhau thì còn chi thú vị?



Nghi Lâm đành hỏi đến nơi:



- Cả đối với Linh San tỷ tỷ, Lệnh Hồ đại ca cũng lừa gạt hay sao?



Lệnh Hồ Xung không ngờ nàng hỏi tới câu này. Gã chau mày ngẫm nghĩ một lúc, nhớ lại trong đời mình thì trước nay chưa có việc gì trọng đại mà gã đã lừa gạt cô ta cả. Gã liền đáp:



- Nếu là việc quan trọng dĩ nhiên tiểu huynh không thể lừa gạt y. Nhưng lúc giỡn chơi, nói dối y để làm trò cười thì thế nào chả có.



Nghi Lâm ở Bạch Vân am phải tuân theo giới luật của sư phụ rất nghiêm cẩn, lại ít khi bông đùa giỡn cợt. Các vị sư tỷ của nàng ai cũng mặt lạnh ít lời. Tuy vậy mà mọi người vẫn thương yêu đùm bọc nhau. Có điều không ai nói giỡn cợt một câu nào bao giờ, cả những việc du ngoạn giải trí cũng không có. Từ lúc nàng còn nhỏ đã vào ở nơi tịch mịch lạnh lẽo, ngoài thì giờ luyện võ là gõ mõ tụng kinh. Bây giờ nàng nghe Lệnh Hồ Xung nói đến bọn đồng môn phái Hoa Sơn nhiều trò vui nhộn, bất giác tinh thần phấn hứng bụng bảo dạ:



- Nếu mình được theo y đến Hoa Sơn chơi một dạo há chẳng thú lắm ư?



Nhưng nàng lại nghĩ tới lần này ra khỏi am chiền liền gặp phải phong ba nguy hiểm. E rằng sau khi về am, sư phụ sẽ không cho ra khỏi cửa nữa. Chuyện đi chơi Hoa Sơn chỉ là một cuộc mơ tưởng hão huyền.



Rồi nàng lại tự hỏi:



- Giả tỷ mình có đến Hoa Sơn thì suốt ngày bầu bạn với Linh San sư muội. Ngoài ra chẳng biết người nào thì còn ai chơi với mình?



Lòng nàng bỗng cảm thấy mối thê lương, vành mắt đỏ hoe cơ hồ sa lệ.



Lệnh Hồ Xung không để ý đến nàng, gã nhìn thác nước hỏi:



- Tiểu huynh và Linh San đang cùng nhau nghiên cứu một thứ kiếm pháp, mượn sức thác nước đẩy người đi để thi triển kiếm chiêu. Sư muội! Sư muội có biết để làm gì không?



Nghi Lâm lắc đầu đáp:



- Tiểu muội không hiểu.



Thanh âm nàng có vẻ nghẹn ngào mà Lệnh Hồ Xung vẫn không để ý. Gã liền nói:




Lệnh Hồ Xung nói:



- Ðáng đánh lắm! Còn phải đánh nữa.



Gã vung tay trái lên lại tát vào má bên tả cái nữa.



Nghi Lâm vội nói:



- Tiểu muội không phiền trách đại ca mà! Lệnh Hồ đại ca! Ðại ca.. đừng đánh nữa.



Lệnh Hồ Xung hỏi:



- Tiểu sư muội không giận tiểu huynh nữa ư?



Nghi Lâm lắc đầu.



Lệnh Hồ Xung nói:



- Tiểu sư muội không cười thì đã hết giận thế nào được?



Nghi Lâm gắng gượng cười lên một tiếng. Nhưng trong tiếng cười nàng nghĩ tới thân thế không khỏi buồn tủi hai hàng nước mắt lại trào ra, vội quay đi.



Lệnh Hồ Xung thấy nàng khóc hoài. liền buông một tiếng thở dài.



Nghi Lâm dần dần nín khóc, buồn rầu hỏi:



- Tại sao... Lệnh Hồ đại ca... lại thở dài?



Lệnh Hồ Xung cười thầm trong bụng tự nhủ:



- Thắ là cô này mắc bẫy mình rồi.



Nguyên gã bầu bạn với Nhạc Linh San từ thuở nhỏ. Thỉnh thoảng cô lại giở tính con nít, lúc bực mình lên là khóc. Bất luận gã nói gì hay dỗ dành thế nào cô ta cũng chẳng thèm nghe. Gã liền giả bộ buồn thiu làm cho cô phải động tính hiếu kỳ. Bây giờ cô ta mới quay lại hỏi han.



Nghi Lâm từ thuở nhỏ chưa từng quen thói nhõng nhẽo với ai nên lại càng dễ mắc bẫy Lệnh Hồ Xung.



Gã thấy cô hỏi vậy lại thở dài quay đi chứ không nói gì.



Nghi Lâm lại hỏi:



- Lệnh Hồ đại ca! Ðại ca giận tiểu muội rồi ư? Tiểu muội đắc tội với đại ca... đại ca đừng để tâm làm chi!



Lệnh Hồ Xung nói:



- Không! Tiểu sư muội chẳng có điều chi đắc tội với tiểu huynh cả.



Nghi Lâm thấy gã lộ vẻ buồn rầu, nhưng thực ra gã đang cười thầm trong bụng, chỉ giả vờ ngoài mặt thế thôi. Nàng nóng nảy nói:



- Tiểu muội làm cho đại ca phiền lòng tự tát mình, bây giờ tiểu muội... phải đền tội.



Nàng nói rồi giơ tay lên tự tát vào mặt đánh bốp một tiếng. Nàng toan tát cái thứ hai thì Lệnh Hồ Xung vội xoay mình, ngẩng mặt lên, giơ tay ra nắm lấy tay nàng. Song vì gã cử động mạnh vết thương lại nổi cơn đau. Gã không nhịn được, bật tiếng rên la.



Nghi Lâm vội kêu lên:



- Trời ơi! Ðại ca.... nằm xuống mau! Chớ làm vết thương lại đau lên.



Nàng đỡ gã từ từ đặt nằm xuống và tự trách mình:



- Trời ơi! Tiểu muội thật là ngu xuẩn, không hiểu đã làm điều gì sai quấy. Lệnh Hồ đại ca! Ðại ca... đau lắm phải không?