Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 57 : Thua võ công trổ tài miệng lưỡi

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Thua võ công trổ tài miệng lưỡi



Lệnh Hồ Xung tiến lại gần mấy bước. Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy trên hai hũ rượu lớn quả nhiên có dán giấy đỏ viết chữ vàng "Túy tiên lâu". Giấy dán nhãn hiệu đã cũ quá rồi, đúng là rượu để lâu. Vốn tính thèm rượu, hắn mừng quá, cười nói:



- Ðem một trăm cân rượu lên ngọn núi cao nhất phái Hoa Sơn thì dủ biết mối thâm tình của Ðiền huynh thâm trọng đến thế nào. Lại đây mau! Chúng ta cùng nhau uống rượu một bữa thỏa thích.



Hắn vào động lấy hai cái bát lớn.



Ðiền Bá Quang đã cạy nắp hũ ra. Mùi rượm thơm bốc lên ngào ngạt.



Lệnh Hồ Xung chưa ướt môi đã thấy chếnh choáng.



Ðiền Bá Quang bưng hũ lên rót một bát nói:



- Lệnh Hồ huynh thử nếm coi thế nào?



Lệnh Hồ Xung cầm lấy bát rượu uống một tợp lớn rồi trầm trồ khen ngợi:



- Thật là rượu quý! Thật là rượu quý!



Hắn lại uống ừng ực hết sạch bát rượu rồi giơ ngón tay cái lên nói:



- Ðây là một thứ danh tửu trên đời hiếm có.



Ðiền Bá Quang cười nói:



- Ðiền mỗ nghe nói những thứ danh tửu trong thiên hạ thì mặt bắc có Phần tửu, miền Nam có Thiệu Hưng. Thứ Phần tửu tốt nhất không ở tỉnh Sơn Tây mà ở thành Trường An. Trong các loại rượu ngon ở Trường An thì "Túy tiên lâu" là đệ nhất. Trước kia Lý Thái Bạch đã say khướt suốt ngày vì thứ rượu đó. Hiện nay trừ hai hũ rượu này không còn hũ rượu thứ ba nào nữa.



Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:



- Chẳng lẽ dưới hầm Túy tiên lâu chỉ còn lại hai hũ này thôi hay sao?



Ðiền Bá Quang cười đáp:



- Ðiền mỗ lấy hai hũ rượu rồi, thấy dưới hầm còn hơn hai trăm hũ nữa thì nghĩ bụng: Từ hạng quan sang quyền quý cho đến kẻ phàm phu tục tử ở thành Trường An hễ có giắt trong lưng là được lên "Túy Tiên lâu" uống thứ rượu ngon này thì sao tỏ được Lệnh Hồ đại hiệp ở phái Hoa Sơn là bậc siêu quần xuất chúng? Vì thế Ðiền mỗ đập tan cả hơn hai trăm hũ rượu kia. Rượu chảy ngập đến thắt lưng, mùi thơm giàu giụa tứ bề.



Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa buồn cười hỏi:



- Ðiền huynh đập tan hết cả hơn hai trăm hũ rượu ngon rồi ư?



Ðiền Bá Quang cười ha hả đáp:



- Trong thiên hạ chỉ còn hai hũ này thì mới là phần lễ đáng quý. Ha ha...



Lệnh Hồ Xung lại rót một bát rượu nói:



- Ða tạ! Ða tạ!



Hắn uống cạn rồi tiếp:



- Ðiền huynh gánh hai hũ rượu này từ thành Trường An lên đến ngọn tuyệt đỉnh núi Hoa Sơn thì nỗi vất vả cũng đã quý trọng lắm rồi. Ðừng nói thiên hạ đệ nhất danh tửu mà chỉ là hai hũ nước trong Lệnh Hồ Xung này cũng đã cảm kích vô cùng.



Ðiền Bá Quang giơ ngón tay cái lên lớn tiếng hô:



- Thật là đại trượng phu! Hảo hán tử!



Lệnh Hồ Xung hỏi:



- Tại sao Ðiền huynh lại quá khen tiểu đệ đến thế?



Ðiền Bá Quang đáp:
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy, tuy trong lòng tức giận vô cùng mà ngoài mặt lại tươi cười, nói:



- Tại hạ tưởng Ðiền huynh chẳng quản đường xa ngàn dặm đến núi Hoa Sơn vì việc gì, té ra là vâng lệnh sư phụ tức tiểu ni cô Nghi Lâm đem hai hũ rượu đến báo đáp tại hạ về cái ơn đã thu giùm y một tên đồ đệ giỏi giang. Ha ha! Ha ha!



Ðiền Bá Quang thẹn đỏ mặt lên rồi bình tĩnh lại nghiêm nghị nói:



- Hai hũ rượu đó đúng là hảo tâm của Ðiền mỗ. Có điều Ðiền mỗ đến núi Hoa Sơn quả có liên quan đến Nghi Lâm tiểu sư phụ.



Lệnh Hồ Xung cười nói:



- Sư phụ là sư phụ, sao lại còn phân biệt tiểu sư phụ với đại sư phụ! Bậc đại trượng phu đã nói một lời bốn ngựa khôn theo. Chẳng lẽ Ðiền huynh không nhận lời ước? Nghi Lâm sư muội là một vị cao đồ của danh môn chính là phái Hằng Sơn. Ðiền huynh được một vị sư phụ như vậy là phúc đức nhiều lắm đó. Ha ha!



Ðiền Bá Quang tức quá, tay nắm chuôi đao những muốn rút ra động thủ, nhưng rồi gã lại cố nhịn, lạnh lùng nói:



- Lệnh Hồ huynh! Công phu ở tay chân Lệnh Hồ huynh không vào đâu mà công phu ở miệng lưỡi thì thật là lợi hại.



Lệnh Hồ Xung cười nói:



- Ðao kiếm quyền cước đã không địch nổi Ðiền huynh thì đành phải đánh giặc miệng chứ sao?



Ðiền Bá Quang nói:



- Ðánh giặc miệng thì Ðiền mỗ đành chịu thua rồi. Bây giờ Lệnh Hồ huynh đi theo Ðiền mỗ.



Lệnh Hồ Xung thản nhiên đáp:



- Không đi đâu! Dù Ðiền huynh có giết tại hạ cũng không đi.



Ðiền Bá Quang hỏi:



- Lệnh Hồ huynh có biết Ðiền mỗ muốn đưa đi đâu không?



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Không cần biết. Lên trên trời cũng vậy, xuống đất cũng thế. Ðiền Bá Quang đi đâu thì Lệnh Hồ Xung nhất định không tới đó.



Ðiền Bá Quang từ từ lắc đầu nói:



- Ðiền mỗ đến mời Lệnh Hồ huynh đi gặp Nghi Lâm tiểu sư phụ.



Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi hỏi:



- Nghi Lâm sư muội lọt vào tay tên ác tặc này ư? Ngươi là kẻ ngỗ ngược phạm thượng dám vô lễ



với cả sư phụ mình chăng?



Ðiền Bá Quang tức giận nói:



- Tôn sư của Ðiền mỗ đã có người khác nói tất Lệnh Hồ huynh phải bở vía. Từ nay trở đi Lệnh Hồ huynh đừng đem Nghi Lâm tiểu sư phụ kéo cả vào một loạt.



Vẻ mặt dần dần hòa hoãn lại, gã nói tiếp:



- Nghi Lâm tiểu sư phụ ngày thương đêm nhớ Lệnh Hồ huynh. Ðiền mỗ cùng Lệnh Hồ huynh là chỗ bằng hữu, từ đây không dám có điều thất kính với y nữa. Lệnh Hồ huynh cứ yên tâm về điểm này.



Chúng ta đi thôi.



Lệnh Hồ Xung đáp ngay:



- Không đi! Nhất dịnh không đi! Ngàn lần không đi. Vạn lần không đi.