Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 58 : Lệnh Hồ Xung dùng kế hoãn binh

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Lệnh Hồ Xung dùng kế hoãn binh



Ðiền Bá Quang tủm tỉm cười mà không nói gì.



Lệnh Hồ Xung hỏi:



- Huynh đài cười gì vậy? Võ công huynh đài thắng được tại hạ chuyện dĩ nhiên. Huynh đài muốn ỷ mình bản lãnh cao cường để bắt tại hạ xuống núi chăng?



Ðiền Bá Quang ôn tồn đáp:



- Ðiền mỗ tuyệt nhiên không có ý thù nghịch Lệnh Hồ huynh, dĩ nhiên không nghĩ đến chuyện đắc tội với tôn giá. Nhưng Ðiền mỗ đã cao hứng đến đây, tất không muốn cụt hứng mà bỏ về.



Lệnh Hồ Xung gay gắt:



- Ðiền Bá Quang! Ðao pháp của huynh đài rất cao thâm, huynh đài muốn giết hay đả thương tại hạ thực chẳng khó gì, nhưng Lệnh Hồ Xung này thà chết chứ không chịu nhục. Cùng lắm là chịu mất mạng về tay huynh đài, còn chuyện huynh đài muốn bắt tại hạ xuống núi thì nhất định không được đâu.



Ðiền Bá Quang nghẹo đầu nghẹo cổ ngẫm nghĩ:



- Ngày trước lúc ở sơn động cũng như khi ở lầu Túy Tiên, mình cùng hắn hai phen giao thủ, quả nhiên thằng cha này dũng mãnh tuyệt luân, lại cực kỳ bướng bỉnh. Hắn đã chẳng biết sợ trời đất là gì thì chuyện hắn liều mạng là sự thực. Mình giết hắn thì chẳng khó gì nhưng muốn bắt hắn lại không phải chuyện dễ dàng.



Gã nghĩ vậy liền nói:



- Ðiền mỗ chịu lời ủy thác của người đến mời Lệnh Hồ Xung đi gặp Nghi Lâm tiểu sư phụ một chuyến, thực không có ý gì khác, mà sao Lệnh Hồ huynh chỉ tính đến chuyện liều mạng.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Tại hạ đã không muốn làm việc gì thì đừng nói là Ðiền huynh mà cả đến sư phụ, sư nương, Ngũ nhạc minh chủ hay tối cao là đức hoàng đế cũng không tài nào min cưỡng được. Tại hạ nhất định không đi, vạn lần không đi, mười vạn lần không đi!



Ðiền Bá Quang nói:



- Lệnh Hồ huynh đã cố chấp như vậy Ðiền mỗ đành phải đắc tội mất rồi.



Soạt một tiếng! Gã rút đao ra cầm tay.



Lệnh Hồ Xung cũng nổi giận nói:



- Chưa nói đến chuyện động thủ, huynh đài mới có ý nghĩ bắt tại hạ đã là đắc tội rồi. Thôi thì ngọn núi sám hối dãy Hoa Sơn này bữa nay thành chôn xác Lệnh Hồ Xung.



Hắn hú lên một tiếng và cũng rút kiếm ra.



Ðiền Bá Quang thực tình không muốn giết Lệnh Hồ Xung, bụng bảo dạ:



- Thằng cha này thà chết chứ không chịu khuất phục, đối phó với hắn không phải chuyện dễ. Nếu mình động thủ dù không muốn giết hắn nhưng hắn cứ liều mạng thì thật bất lợi cho mình.



Bỗng hắn nghĩ ra được một kế, liền hỏi:



- Lệnh Hồ Xung! Ðiền mỗ cùng cùng Lệnh Hồ huynh đã không thù oán, hà tất phải tính đến chuyện liều mạng? Bây giờ chúng ta đánh cuộc, Lệnh Hồ huynh nghĩ sao?



Lệnh Hồ Xung mừng thầm trong bụng, tự nhủ:



- Ðánh cuộc thì còn gì hay hơn nữa. Dù mình thua vẫn còn cãi lý được.



Hắn làm bộ nghiêm nghị hỏi lại:



- Ðánh cuộc cái gì? Tại hạ thắng dĩ nhiên không phải đi rồi, mà có thua cũng chẳng đi đâu.



Ðiền Bá Quang tủm tỉm cười nói:



- Không ngờ khai sơn đệ tử phái Hoa Sơn lại sợ phép khoái đao của Ðiền Bá Quang một cách quá lố, sợ đến nỗi không dám đón tiếp ba chục chiêu.



Lệnh Hồ Xung sừng sộ nói:



- Sợ cái gì? Ðón tiếp không được đến bị huynh đài chém một đao chết tươi cũng chẳng có chi là lạ.



Ðừng nói 30 chiêu mà 300 chiêu tại hạ cũng vẫn đón tiếp như thường.



Ðiền Bá Quang dịu giọng:



- Lệnh Hồ huynh! Không phải Ðiền mỗ coi thường các hạ đâu, nhưng e rằng các hạ không chịu nổi 30 chiêu khoái đao là Ðiền mỗ vỗ đít đi ngay, không lôi thôi gì nữa. Nhưng nếu may mà Ðiền mỗ thắng được Lệnh Hồ huynh thì Lệnh Hồ huynh xuống núi theo Ðiền mỗ, đến gặp Nghi Lâm tiểu sư phụ.



Lệnh Hồ Xung xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Hắn nhớ lại những đao pháp của Ðiền Bá Quang một lượt, bụng bảo dạ:



- Sau khi mình đầu với gã hai phen đã đem đao pháp của gã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, mình còn thỉnh giáo cả sư phụ, sư nương nữa. Bây giờ chỉ có việc tự vệ chẳng lẽ không chống nổi 30 chiêu của gã ư?



Quyết định rồi Lệnh Hồ Xung lên tiếng quát:



- Ðược rồi! Tại hạ đón tiếp 30 chiêu của huynh đài.


- Ðiền huynh ơi! Ðiền huynh giá lâm tệ địa, tiểu đệ không tỏ hết được tình địa chủ thật áy náy vô cùng. Sau cuộc tỷ võ này, bất luận ai thắng ai bại, tiểu đệ cũng mời Ðiền huynh nếm một chút thổ sản của bản sơn.



Ðiền Bá Quang đáp:



- Ða tạ Lệnh Hồ huynh.



Lệnh Hồ Xung lại cười nói:



- Ngày sau tại hạ xuống núi nếu còn gặp Ðiền huynh và mở cuộc tỷ đấu thì nên quyết một trận sống mái, đừng có làm như bữa nay đem chiêu số ra mà đánh cuộc hơn thua.



Ðiền Bá Quang cười nói:



- Ðược người bạn như Lệnh Hồ huynh mà giết đi thi thật là đáng tiếc. Nhưng nếu Ðiền mỗ mà không giết, võ công Lệnh Hồ huynh tiến triển thần tốc rồi có ngày kiếm pháp cao thâm hơn Ðiền mỗ thì khi đó Lệnh Hồ huynh chẳng khi nào nhiêu dung một tên đại đạo hái hoa.



Lệnh Hồ Xung cười nói:



- Chính thế! Thật khó mà được cơ hội mài dũa võ công như bữa nay. Ðiền huynh! tiểu đệ tiến chiêu đây, xin Ðiền huynh chỉ giáo cho.



Ðiền Bá Quang cười nói:



- Không dám. Xin mời Lệnh Hồ huynh!



Lệnh Hồ Xung cười nói:



- Tiểu đệ càng nghĩ càng cảm thấy mình không phải là đối thủ của Ðiền huynh.



Hắn chưa dứt lời đã phóng kiếm đâm tới. Mũi kiếm còn cách Ðiền Bá Quang chừng ba thước, hắn đưa chéo sang mé tả đâm mạnh tới. Ðiền Bá Quang vung đao lên gạt.



Lệnh Hồ Xung không chờ cho đao kiếm đụng nhau, đột nhiên đâm vào hạ bộ đối phương. Chiêu này vừa mãnh liệt vừa hiểm độc vô cùng.



Ðiền Bá Quang giật mình kinh hãi, tung mình nhảy vọt lên cao.



Lệnh Hồ Xung thừa thế chém luôn ba nhát mà nhát nào cũng vận dụng hết sức bình sinh nhằm đâm vào những huyệt trọng yếu.



Ðiền Bá Quang đã mất tiên cơ, lâm vào thế kém. Gã vung đao đỡ Ðông gạt Tây.



Bỗng nghe đánh "roạt" một tiếng. Mũi kiếm Lệnh Hồ Xung nhằm đâm vào vế đùi bên phải Ðiền Bá Quang, xuyên thủng ống quần gã. Kiếm thế thần tốc phi thường, nhưng còn cách da thịt Ðiền Bá Quang



không đầy một tấc.



Ðiền Bá Quang vung quyền đánh binh một cái, Lệnh Hồ Xung ngã lăn lông lốc.



Gã cười nói:



- Lệnh Hồ huynh toàn sử dụng những chiêu ác độc muốn giết Ðiền mỗ như vậy là phép rèn luyện võ công đấy ư?



Lệnh Hồ Xung đứng phắt dậy cười đáp:



- Bất luận tiểu đệ làm gì thì làm, chung qui vẫn không đụng đến một sợi lông của Ðiền huynh.



Hắn nhủ thầm trong bụng:



- Bây giờ ngươi đã không giết ta thì ta cũng chẳng cần để ý đến sự yên nguy cho bản thân, ta chỉ công chứ không chịu thủ, tất phải chiếm được tiện nghi.



Hắn vừa cười hì hì vừa chạy lại nói:



- Quyền bên trái của Ðiền huynh cũng mạnh khiếp!



Ðiền Bá Quang cười nói:



- Xin lỗi Lệnh Hồ huynh.



Lệnh Hồ Xung cười nói:



- Tiểu đệ e rằng Ðiền huynh đã đánh gãy hai xương sườn của tiểu đệ rồi cũng chưa biết chừng.



Hắn đi gần tới nơi đột nhiên xoay tay phóng kiếm đâm tới.



Chiên này thật là bất ngờ. Nó là tuyệt chiêu của phái Hằng sơn.



Ðiền Bá Quang đang giật mình kinh hãi thì mũi kiếm đối phương đâm tới bụng dưới y không đầy vài tấc. Gã hoang mang phải lăn người đi để tránh.



Lệnh Hồ Xung từ trên đánh xuống đâm liền bốn kiếm.



Ðiền Bá Quang bị đánh rất rát gã hoang mang vô cùng coi chừng chỉ mấy chiêu nữa là đối phương đâm được gã như đóng đinh xuống đất.



Không ngờ Ðiền Bá Quang đột nhiên phóng chân trái đá phốc vào cổ tay Lệnh Hồ Xung. Tiếp theo gã phóng chân phải theo thế "Uyên ương liên hoàn" trúng vào bụng dưới hắn.