Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 59 : Lênh Hồ Xung mấy lần bại trận

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Lênh Hồ Xung mấy lần bại trận



Thanh trường kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung bị tuột ra, hắn ngã ngửa xuống đất.



Ðiền Bá Quang đứng phắt dậy nhảy xổ đến trước kề đao vào cổ đối phương cười lạt hỏi:



- Kiếm pháp của Lệnh Hồ huynh tàn độc quá, suýt nữa Ðiền mỗ mất mạng. Lần này Lệnh Hồ huynh đã chịu phục chưa?



Lệnh Hồ Xung cười đáp:



- Dĩ nhiên là không phục. Chúng ta chỉ nói tỷ đao kiếm mà Ðiền huynh lại sử cả quyền cước thì những chiêu số này tính thế nào đây?



Ðiền Bá Quang buông đao xuống cười lạt đáp:



- Dù tính cả những chiêu quyền cước cũng chưa đủ ba chục kia mà!



Lệnh Hồ Xung tức giận nhảy lên hỏi:



- Trong ba chục chiêu, Ðiền huynh đả bại được tại hạ vì võ công cao thâm hơn có chi là lạ?



Ðiền huynh muốn giết tại hạ thì cứ việc hạ thủ, sao lại ra chiều khinh bỉ tại hạ? Ðiền huynh vui thích thì cứ việc mà cười, sao lại cười lạt.



Ðiền Bá Quang lùi lại một bước đáp:



- Lệnh Hồ huynh trách mắng tại hạ như vậy là phải. Ðiền mỗ quả có lỗi thực.



Gã chắp tay nói tiếp:



- Ðiền mỗ thành thực tạ lỗi, xin Lệnh Hồ huynh tha thứ cho.



Lệnh Hồ Xung sửng sốt. Hắn không ngờ Ðiền Bá Quang đại thắng có thừa mà lại xin lỗi. Hắn liền chắp tay đáp lễ nói:



- Không dám



Rồi hắn tự hỏi:



- Con người khúm núm tất có chuyện cầu cạnh. Gã tỏ vẻ kính trọng mình là có dụng ý gì?



Hắn nghĩ mãi không ra liền đánh bạo hỏi thẳng:



- Ðiền huynh! Lệnh Hồ Xung này có điều chưa rõ. Chẳng hay Ðiền huynh có thẳng thắn cho biết được chăng?



Ðiền Bá Quang cười đáp:



- Ðiền Bá Quang này chẳng có chuyện gì là không dám nói với người ta. Cả những vụ gian dâm đ*o tặc, phóng hỏa giết người, kẻ khác đều dấu diếm chối cãi, nhưng Ðiền mỗ đã làm là nói, cần gì phải phủ nhận?



Lệnh Hồ Xung cười nói:



- Thật là một trang hảo hán.



Ðiền Bá Quang cũng cười đáp.



- Ðiền mỗ không dám nhận hai chữ "hảo hán" chỉ làm sao nói vậy mà thôi.



Lệnh Hồ Xung cười khềnh khệch nói:


Về võ công dĩ nhiên Ðiền Bá Quang cao thâm hơn Lệnh Hồ Xung nhiều, nhưng về giảo quyệt cơ trí thì gã lại thua xa. Ðây là Lệnh Hồ Xung dùng chước lấy tiến để thoái và quả nhiên hắn ngăn trở được Ðiền Bá Quang không dám vào động, tưởng không cần nhắc lại cho rườm lời.



Lệnh Hồ Xung mấy lần vào hậu động học được khá nhiều chiêu số kỳ diệu. Chẳng những hắn học các tuyệt chiêu của Ngũ nhạc kiếm phái mà cả những quái chiêu phá giải hắn đã học thêm được cũng không phải ít. Có điều trong lúc hoảng hốt hắn không thông rỗng được hết thảy, nên ra chiêu chưa đến chỗ cao minh tuyệt đỉnh và thủy chung cũng không tiếp đủ 30 chiêu khoái đao của Ðiền Bá Quang.



Ðiền Bá Quang cũng là một tay thích học võ nghệ tuyệt vời. Gã thấy Lệnh Hồ Xung mỗi lần trình diễn những chiêu kỳ dị, tuy không khắc chế được gã song cũng rất vi diệu khiến người ta phải khâm phục.



Gã càng nghĩ càng nghi ngờ không sao hiểu được những điều ngoắt nghéo trong vụ này, đồng thời gã mong muốn Lệnh Hồ Xung đấu với gã càng lâu càng tốt. Vì như vậy gã mở rộng thêm tầm kiến thức về kiếm pháp.



Trời đã quá ngọ, Ðiền Bá Quang lại kiềm chế được Lệnh Hồ Xung lần nữa. Ðột nhiên gã tự hỏi:



- Lần này hắn sử kiếm chiêu dường như phần lớn của phái Tung Sơn. Phải chăng trong sơn động có đủ những tay cao thủ kiếm phái tụ tập? Mỗi lần hắn vào động lại được cao thủ dạy cho một ít chiêu thức để ra tỷ đấu với mình. Úi chà! May mà mình chưa mạo muội tiến vào, nếu không bị nguy hại với họ rồi. Dù mình có giỏi mấy cũng không thể địch nổi bao nhiêu tay cao thủ Ngũ nhạc kiếm phái.



Bụng gã nghĩ vậy liền buột miệng hỏi:



- Sao bọn họ không ra đây?



Lệnh Hồ Xung hỏi lại:



- Ai không ra?



Ðiền Bá Quang đáp:



- Những bậc cao thủ tiền bối ở trong động dạy kiếm pháp cho Lệnh Hồ huynh chứ còn ai.



Lệnh Hồ Xung sững sờ một chút rồi hiểu ra ngay liền cười ha hả nói:



- Những vị tiền bối đó... Không động thủ với Ðiền huynh đâu.



Ðiền Bá Quang tức giận nói:



- Hừ! Những lão đó tự phụ là người thanh cao, không thèm động thủ với tên dâm tặc Ðiền Bá Quang. Lệnh Hồ huynh kêu họ ra đây! Cứ lấy một chọi một thì dù oai danh họ đến đâu cũng vị tất đã là đối thủ của Ðiền Bá Quang.



Lệnh Hồ Xung lắc đầu cười đáp:



- Ðiền huynh có cao hứng thì vào động mà lãnh giáo muời vị tiền bối trong đó. Các vị coi đao pháp của Ðiền huynh cũng rất trọng vọng.



Hắn biết Ðiền Bá Quang hành hung tác ác đã nhiều trên chốn giang hồ và gây ra rất lắm thù địch nên bình sinh gã hành động cực kỳ thận trọng. Gã đã tưởng trong động có nhiều cao thủ thì mấy cũng không dám vào, nên hắn mới nói úp mở như vậy.



Quả nhiên Ðiền Bá Quang hắng giọng một tiếng rồi đáp:



- Cao thủ tiền bối gì chưa biết có đúng không. Ðiền mỗ e rằng toàn một lũ hư danh. Nếu không thì sao hết lần này qua lần khác họ truyền cho Lệnh Hồ huynh bao nhiêu chiêu thức mà thủy chung vẫn không tiếp nổi 30 chiêu của Ðiền mỗ?



Gã tự phụ khinh công hơn đời và tính rằng dù mười tay cao thủ kia có đồng thời xông ra gã cũng chẳng cần. Dù không đấu nổi gã cũng trốn thoát được. Huống chi họ đã là cao thủ tiền bối Ngũ nhạc kiếm phái tất nhiên phải tự trọng, chẳng khi nào lại liên thủ hợp công hàng hậu bối như gã.



Lệnh Hồ Xung nghiêm nghị nói:



- Ðó là tại Lệnh Hồ Xung này tư chất ngu muội, nội lực tầm thường, nên học không đến được chỗ linh diệu về các võ công của tiền bối. Ðiền huynh liệu mà từ từ lỗ miệng, chớ chọc giận các vị. Bất cứ ai trong mười vị này đã ra tay thì Ðiền huynh cũng không còn cơ hội chờ sau một tháng chất độc mới phát tác, mà chỉ trong nháy mắt Ðiền huynh đã bị đầu một nơi mình một nẻo trên ngọn núi sám hối này.



Ðiền Bá Quang hỏi:



- Lệnh Hồ huynh thử nói nghe những vị tiền bối nào ở trong động?



Lệnh Hồ Xung ra vẻ kỳ bí đáp:



- Mấy vị tiền bối đó đã qui ẩn lâu, không muốn can dự việc ngoài. Các vị tụ tập ở đây không có liên can gì đến Ðiền huynh. Ðừng nói không thể tiết lộ danh hiệu các lão gia, dù cò nói ra Ðiền huynh cũng không biết được vậy thôi đi là xong.