Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 69 : Sợ Lục Tiên, thầy trò nánh nạn
Ngày đăng: 14:12 18/04/20
Sợ Lục Tiên, thầy trò nánh nạn
Nhạc Bất Quần vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Bộ Tử Hà bí lục nầy do thủ bút tổ sư đời thứ 14 và sư tổ bản phái chép ra. Ta theo từng câu mà luyện tập, quả nhiên bên trong có chỗ tuyệt diệu vô cùng! Vậy 16 chữ cuối cùng cũng như tự tích khắc trong bí lục quyết không phải là giả trá.
Nhạc phu nhân thở dài nói:
- Nếu trên đời có Quỳ Hoa bảo điển thật thì chắc là khó khăn vô cùng, e rằng không ai đủ khả năng để luyện được đến nơi.
Nhạc Bất Quần ngập ngừng:
- Cái đó...
Lão nói hai chữ rồi dừng lại
Nhạc phu nhân nói:
- Sư ca! Sáu lão quái kia đã mưu toan độc kế thì tuy chúng đi rồi nhưng nhất định sẽ trở lại. Nếu sư ca lại tranh đấu với chúng, vị tất đã thua nhưng lỡ ra... há chăng...
Nhạc Bất Quần lắc đầu nói:
- Bốn chữ "Vị tất đã thua" há phải chuyện dễ dàng? Vợ chồng mình địch với hai người trong bọn họ mới ngang sức. Nếu địch với ba người nhất định phải thua. Bọn họ năm người mà nhất tề động thủ thì chúng ta không đủ sức chống đỡ lấy nửa chiêu.
Nhạc phu nhân cũng tự biết vợ chồng bà không phải là địch thủ của ngũ quái, nhưng bà thấy ông chồng sau khi luyện Tử Hà công, nội lực tăng tiến rất nhiều, hoặc giả còn có chỗ cầu may mà chống đỡ được. Bây giờ mà nghe lão nói vậy thì trong lòng nóng nảy hỏi
- Vậy làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ ngồi bó tay chịu chết ư?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Sư muội! Sư muội đừng nản lòng. Bậc đại trượng phu phải biết đường tiến thoái. Cuộc thắng bại chẳng thể quyết đoán trong nhất thời...
Nhạc phu nhân hỏi:
- Theo lời sư ca thì chúng ta chạy trốn hay sao?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Không phải là chạy trốn, mà là tạm thời ẩn lánh. Ðịch nhiều mà ta ít. Chúng ta chỉ có hai người thì sao địch nổi năm lão hợp lực liên công? Huống chi sư muội đã giết được một tên của bọn chúng, thế là mình đã chiếm thượng phong rồi. Bây giờ mình có tạm lánh cũng không tổn hại gì đến thanh danh phái Hoa Sơn. Mặt khác, bản phái không nói ra thì vị tất người ngoài đã có ai hay.
Nhạc phu nhân nói:
- Tuy tiểu muội giết bọn họ một tên, song Xung nhi khó lòng toàn mạng thế... là đánh bài hòa.
Xung nhi....
Lệnh Hồ Xung được bà nuôi dưỡng từ thuở nhỏ, nên bà coi hắn chẳng khác gì con ruột. Bà nghĩ tới chuyện hắn sắp phải uổng mạng thì trong lòng cực kỳ chua xót, bà nghẹn ngào hỏi:
- Sư ca! Theo lời sư ca, thì chúng ta đem cả Xung nhi đi để thủng thẳng tìm cách trị thương cho gã hay sao?
Nhạc Bất Quần trầm ngâm không trả lời.
Nhạc phu nhân nóng nảy hỏi tiếp:
- Sư ca không muốn đem Xung nhi đi hay sao?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Thương thế Xung nhi cực kỳ trầm trọng. Ðem gã đi mà phải chạy nhanh thì chỉ trong nửa giờ là gã chết liền.
Nhạc phu nhân hỏi:
- Thế thì... làm thế nào được? Không còn cánh gì cứu mạng cho gã nữa ư?
Nhạc Bất Quần thở dài đáp:
- Hỡi ôi! Ngày nọ ta đã muốn thanh lâm truyền thụ Tử Hà công cho gã. Ngờ đâu số phận sai trật, gã nghĩ vẩn nghĩ vơ rồi đưa ra những chiêu kiếm pháp cổ quái, đi lầm vào nẻo đường ma đạo phe kiếm tông, nên ta đành bỏ dự định truyền thụ thần công. Giả tỷ ngày ấy gã chỉ luyện được vài trang trong pho bí lục này thì bây giờ có thể tự điều hành để trị thương, không đến nỗi bị sáu luồng chân khí bàng môn làm cho khốn đốn.
Nhạc phu nhân đứng dậy nói:
- Việc này không thể chậm tr được nữa. Bây giờ sư ca giao Tử Hà thần công cho gã luyện ngay đi. Dù gã đang bị trọng thương chẳng thể lĩnh hội được hoàn toàn, nhưng vẫn còn hơn là không luyện.
Nhạc Linh San chạy đến bên giường, thò tay sờ trán Lệnh Hồ Xung thì thấy nóng như lửa đốt.
Nàng chau mày nói:
- Lục hầu nhi! Sao không vuốt máu trên mép đại sư ca đi?
Lục Ðại Hữu nói:
- Ðược được!
Rồi lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch vết máu cho Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung đột nhiên lên tiếng:
- Tiểu sư muội!... Ða tạ tiểu sư muội!
Nhạc Linh San thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, không ngờ hắn biết nói vậy thì nàng vừa kinh hãi vừa mừng thầm, dịu dàng hỏi:
- Ðại sư ca! Ðại sư ca thấy thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Sáu... sáu con dao... đang cắt lục phủ ngũ tạng ta...
Nhạc Linh San lấy trong bọc ra một gói vải khẽ nói:
- Ðại sư ca! Ðây là "Tử Hà bí lục". Gia gia bảo...
Lệnh Hồ Xung ngắt lời:
- Tử hà bí lục ư?
Nhạc Linh San đáp:
- Chính thị! Gia gia bảo trong mình đại sư ca bị nội lực của sáu tay cao thủ bàng môn hành hạ, cần được môn nội công tâm pháp tối cao của bản phái hóa giải mới xong. Lục hầu nhi! Lục sư ca đọc từng chữ một cho đại sư ca nghe đi! Còn chính mình Lục hầu nhi chớ có luyện tập. Gia gia mà biết ra thì hậu quả tới đâu Lục hầu nhi biết rồi chứ?
Lục Ðại Hữu cả mừng đáp:
- Tiểu huynh là cái thá gì mà dám luyện môn nội công tâm pháp tối cao vô thượng của bản phái?
Tiểu sư muội cứ yên tâm. Ân sư vì muốn cứu mạng cho đại sư ca nên quyết định phá lệ truyền thụ bí lục cho y. Như vậy bệnh thế y có cơ cứu vãn được.
Nhạc Linh San nói:
- Vụ này Lục hầu nhi không được tiết lộ với bất cứ một ai. Tiểu muội lấy cắp pho bí lục nầy ở dưới gối đầu của gia gia đó.
Lục Ðại Hữu kinh hãi lắp bắp hỏi:
- Tiểu sư muội ăn cắp bí lục về nội công của sư phụ ư?Lão gia mà biết ra thì làm thế nào?
Nhạc Linh San đáp:
- Còn làm thế nào nữa? Chẳng lẽ gia gia lại giết tiểu muội ư? Nhiều lắm là gia gia mắng cho một chập hay đánh cho một trận. Giả tỷ vụ này mà cứu sống được đại sư ca thì gia gia và má má vui mừng chắc không nói gì nữa.
Lục Ðại Hữu nói:
- Phải rồi, phải rồi... hiện giờ việc cứu mạng cho đại sư ca là cần nhất.
Lệnh Hồ Xung bỗng lên tiếng:
- Tiểu sư muội! Tiểu sư muội hãy đem về... trả lại cho sư phụ.
Nhạc Linh San lấy làm kỳ hỏi:
- Tiểu muội ăn cắp được bí lục đâu phải chuyện dễ dàng, lại đang đêm chạy mấy chục dặm đường trên núi về đây. Tại sao? Tại sao đại sư ca lại không muốn... đây không phải là học lén võ công mà là để cứu mạng.
Lục Ðại Hữu cũng nói:
- Phải đó! Ðại sư ca không cần luyện hết, chỉ cần vừa đủ để trục tà khí của lục quái ra ngoài rồi đem bí lục trả về sư phụ. Ðại sư ca là đại đệ tử của chưởng môn thì "Tử Hà bí lục" sớm muộn gì cũng để lại cho đại sư ca mà thôi. Vụ này có can hệ gì?