Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 70 : Rời tiểu xá gặp Điền Bá Quang

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Rời tiểu xá gặp Điền Bá Quang



Lệnh Hồ Xung nói:



- Ta... thà chết chứ không trái mệnh sư. Sư phụ đã nói ta không thể... học "Tử hà thần công" này được. Tiểu... sư muội! Tiểu sư muội...



Hắn gọi luôn mấy tiếng tiểu sư muội rồi không tiếp khí được lại ngất đi.



Nhạc Linh San sờ mũi hắn thấy hơi thở rất yếu ớt tuy chưa đến nỗi tắt thở. Nàng thở dài nhìn Lục Ðại Hữu nói:



- Ðại sư ca thật là cố chấp. Chẳng lẽ gia gia thấy y chết mà không chịu cứu, cứ giương mắt lên nhìn hay sao? Tiểu muội phải chạy về kẻo trời sáng không kịp tới quán trọ thì gia gia cùng má má tất lo âu nóng nảy vô cùng. Lục sư ca ráng khuyên đại sư ca dù sao cũng phải nghe lời tiểu muội mà luyện tập pho "Tử hà bí lục" nầy... đừng phụ lòng... tiểu muội.



Nàng nói đến đây thẹn đỏ mặt lên nói tiếp:



- Tiểu muội suốt đêm bôn ba vất vả...



Lục Ðại Hữu nói ngay:



- Tiểu huynh nhất định khuyên y cho bằng được. Tiểu sư muội! Sư phụ cùng anh em hiện giờ cư trú ở đâu?



Nhạc Linh San đáp:



- Mọi người đang ngủ trọ trong quán Bạch Mã.



Lục Ðại Hữu nói:



- Thế ra đã cánh đây 60 dậm. Tiểu sư muội khứ hồi 120 dặm mà lại phải bôn ba suốt đêm, vất vả biết chừng nào? Ðại sư ca chắc vĩnh viển không bao giờ quên được công trình của tiểu sư muội.



Nhạc Linh San mắt đỏ hoe nói:



- Tiểu sư muội chỉ mong đại sư ca chóng khỏi bệnh là trong lòng thỏa mãn lắm rồi. Còn tiểu muội vất vả y có nhớ đến hay không cũng chẳng quan hệ gì.



Nàng nói xong đặt cuốn "Tử hà bí lục" xuống đầu giường Lệnh Hồ Xung, chăm chú nhìn hắn một lúc nữa rồi chạy đi.



Sau chừng nửa giờ, Lệnh Hồ Xung tỉnh lại. Hắn vẫn không mở mắt ra, chỉ cất tiếng gọi:



- Tiểu sư muội! Tiểu... sư muội!...



Lục Ðại Hữu nói:



- Tiểu sư muội đi rồi.



Lệnh Hồ Xung gào lên:



- Ði rồi ư?



Ðột nhiên hắn ngồi nhỏm dậy. Tay nắm lấy vạt áo trước ngực Lục Ðại Hữu.



Lục Ðại Hữu giật nẩy mình nói:



- Tiểu sư muội xuống núi đi rồi. Nàng.. nói là phải về tới quán trọ trước khi trời sáng, sợ sư phụ cùng sư nương không thấy đâu sẽ nóng lòng lo âu. Ðại sư ca! Ðại sư ca hãy nằm xuống mà nghỉ.



Lệnh Hồ Xung dường như chẳng để vào tai những lời giải thích của Lục Ðại Hữu. Hắn tự nói để mình nghe:



- Nàng... đi rồi! Nàng đi ở với Lâm sư đệ một chỗ ư?



Lục Ðại Hữu đáp:



- Y ở cùng với sư phụ cùng sư nương.



Lệnh Hồ Xung mở bừng mắt, trợn ngược lên. Da mặt co rúm lại.



Lục Ðại Hữu sợ hãi vô cùng ma không dám cựa cạy. Gã nói khẽ:



- Ðại sư ca! Tiểu sư muội rất quan tâm đến đại sư ca. Nửa đêm y chạy từ quán Bạch Mã về đây. Y là một cô gái nhỏ tuổi mà phải bôn ba đường rừng suốt đêm cả đi lẫn về 120 dặm. Tình nghĩa đó thật là tha thiết! Lúc y lên đường có dặn đi dặn lại tiểu đệ thế nào cũng phải khuyên đại sư ca luyện pho Tử Hà nầy cho bằng được. Vậy đại sư ca đừng phụ tấm lòng tha thiết của y.



Lệnh Hồ Xung hỏi:



- Y bảo vậy ư?



Lục Ðại Hữu đáp:



- Phải rồi! Chẳng lẽ tiểu đệ còn nói dối đại sư ca nữa hay sao?



Lệnh Hồ Xung kiệt lực không chống được nữa ngã ngửa về phía sau đánh huỵch một cái. Ðầu đụng vào thành giường khá mạnh mà hắn không biết đau đớn gì nữa.



Lục Ðại Hữu giật nẩy mình lên. Gã chậm rãi nói:



- Ðại sư ca! Tiểu đệ đọc cho đại sư ca nghe đây!



Gã cầm pho Tử Hà bí lục lật trang đầu ra đọc:



- Cái lo của con người là tính nóng nảy, tính dâm đãng, tính xa xỉ, tính tàn khốc, tính hiếu chiến. Nóng nảy thì khí nhộn nhạo mà loạn thần trí. Thần trí rối loạn thì khí kiệt. Dâm đãng thì tinh khí tiết ra và linh hồn nhọc mệt. Tinh kiệt thì hồn tiêu. Xa xỉ thì chân nguyên ly tán mà để phách uế tạp. Tàn khốc thì mất lòng nhân mà tự công tâm nên tâm tính thất thường mà tinh thần hư hao. Hiếu chiến thì tâm động mà ý loạn những điều này là dao cắt thịt, là rìu búa chặt xương người.
Một tên trong bọn nói:



- Chúng ta đã túm được ngươi nhấc lên mà không xé ngươi thành bốn khối, há chẳng thương tổn đến oai danh của sáu vị đại anh hùng chúng ta ư?"



Một tên khác nói:



- Gã bị xé thành bốn mảnh rồi có nói được nữa không?



Lại một người đáp:



- Dĩ nhiên là không nói được. Sáu anh em mình đã xé hàng trăm, hàng ngàn người thành bốn mảnh thì sau khi họ bị xé xác rồi có bao giờ nghe ai nói được câu gì nữa đâu?



Lại một tên khác nói:



- Sở dĩ họ không nói là vì chúng mình không hỏi. Giả tỷ mình hỏi họ chắc họ phải trả lời, không dám bướng bỉnh.



Lại một người khác nói:



- Họ đã bị xé thành bốn mảnh thì còn sợ cóc gì mà có dám với không dám?Chẳng lẽ họ còn sợ chúng ta xé làm tám mảnh chăng?



Người nói đầu tiên lại lên tiếng:



- Xé thành tám mảnh không phải chuyện dễ. Công phu bọn ta e rằng chưa đến trình độ đó.



Ðiền Bá Quang tuy thuật chuyện đứt từng khúc, nhưng gã nhớ được rành mạch giữa lúc bị trọng thương, thì hẳn lúc đó gã có ấn tượng hình ảnh sự việc rất sâu trong đầu óc.



Lệnh Hồ Xung thở dài nói:



- Sáu vị "nhân huynh" đó thật trên đời hiếm có... tiểu đệ... cũng bị khổ vì họ.



Ðiền Bá Quang kinh ngạc hỏi:



- Té ra Lệnh Hồ huynh cũng bị thương về tay bọn họ ư?



Lệnh Hồ Xung thở dài đáp:



- Phải rồi!



Ðiền Bá Quang nói:



- Bọn chúng tranh biện nhau hoài, cứ để người tại hạ tòn ten trên không. Chẳng dấu gì Lệnh Hồ huynh, lúc đó tại hạ sợ quá liền lớn tiếng: "Nếu xé ta làm bốn mảnh nhất định ta không chịu nói". Khi đó dù miệng còn nói được, nhưng ta nhất định không thèm nói.



Gã kể tiếp:



- Một tên trong bọn liền bảo: "Khi ngươi bị xé thành bốn mảnh rồi, miệng ở chỗ này bụng ở chỗ khác, thì bụng nghĩ một đằng mà miệng nói một nẻo mà sao ăn khớp với nhau được?" Lệnh Hồ huynh!



Lệnh Hồ huynh thử nghĩ coi họ nói vậy có kỳ không? Tại hạ liền làm cho chúng hoang mang bằng cách la lớn: "Có hỏi thì hỏi mau đi. Ta không nhịn được nữa, phải phóng độc khí ra bây giờ." Một tên hỏi ngay: "Ngươi phóng độc khí thế nào?" Tại hạ đáp: "Ta mà phóng ra một phát trung tiện thì thúi ghê lắm! Hễ ngửi phải là ba ngày ba đêm không nuốt cơm được nữa. Có những thức ăn ba ngày ba đêm trước cũng nôn ra hết. Ta cảnh cáo trước cho mà hay, kẻo rồi lại trách ta sao không báo trước."



Lệnh Hồ Xung không nín được phì cười nói:



- Mấy câu đó không chừng chúng tin là thật...



Ðiền Bá Quang đáp:



- Ðúng thế! Bốn tên nắm chân nắm tay tại hạ vừa nghe nói vậy, bất giác đều la lên một tiếng thật to, liệng tại hạ đi thật xa rồi nhảy lùi lại. Tại hạ đứng phắt lên thì thấy sáu lão già tướng mạo cực kỳ cổ quái đều đưa tay lên bịt mũi. Hiển nhiên chúng sợ tại hạ phóng trung tiện hơi độc. Lệnh Hồ huynh!



Lệnh Hồ huynh bảo sáu quái nhân đó là Ðào cốc lục tiên ư?



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Phải rồi! Trời ơi! Ðáng tiếc tiểu đệ không được thông minh như Ðiền huynh. Giả tỷ khi đó tiểu đệ đem phóng trung tiện ra mà lừa bịp, tất bọn chúng cũng sợ thất thần mà phải bỏ chạy. Kế này của Ðiền huynh chẳng kém gì kế "không thành" của Gia Cát Lượng ngày xưa đã hăm được Tư Mã Ý phải rút lui.



Ðiền Bá Quang bật lên hai tiếng cười khô khan chửi tục một câu rồi nói:



- Tại hạ biết sáu lão quái là hạng không vừa. Mình có món vũ khí lại bỏ ở chỗ Lệnh Hồ huynh sám hối. Tại hạ muốn chạy trốn không ngờ sáu lão kia tay bịt mũi mà vẫn đứng thành hàng như một bức tường chắn trước mặt tại hạ. Ha ha! Có điều chẳng tên nào dám đứng đường sau, chúng sợ tại hạ phóng trung tiện. Tại hạ thấy không thể xông về phía trước liền lập tức xoay mình. Ngờ đâu động tác của bọn này nhanh như quỉ. Không hiểu chúng chuyển mình cách nào, mà chớp mắt đã thấy chúng đứng chắn trước mắt rồi. Tại hạ trở gót luôn mấy lần vẫn không sao tránh thoát, đành phải đi giật lùi từng bước. Nhưng đi giật lùi thì thoát làm sao được. Sau cùng lùi đến vách núi, hết đất..



Sáu lão quái cao hứng cười ha hả hỏi: "Y ở đâu? Người đó ở đâu?"



Tại hạ hỏi lại: " Các vị muốn kiếm ai?"



Sáu người đồng thanh đáp: "Bọn ta bao vây ngươi không có đường chạy trốn thì ngươi phải trả lời chúng ta chứ?"



Một tên khác nói: "Nếu ngươi bao vây được chúng ta không đường chạy trốn thì bấy giờ ngươi mới hỏi



chúng ta được và chúng ta sẽ riu ríu trả lời ngay."



Một lão khác hỏi:" Gã chỉ có một người thì làm sao lại bao vây được sáu người chúng ta?"



Lão nói trước giải thích "Giả tỷ bản lãnh gã rất mực cao thâm một người mà thắng được cả sáu"



Người kia lại cãi: "Thế là gã thắng chúng ta chứ không phải là bao vây được chúng ta".