Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 71 : Khi Lâm Tử nắm tay kết bạn
Ngày đăng: 14:12 18/04/20
Khi Lâm Tử nắm tay kết bạn
Ðiền Bá Quang tiếp tục kể chuyện Ðào cốc lục tiên tranh luận.
Người đầu tiên lại lên tiếng:
- Nếu gã dồn chúng ta vào trong sơn động rồi đứng trấn ở ngoài cửa không cho ra nữa thì cũng là bao vây chứ gì?
Người kia cãi:
- Thế là vít vào động, không phải bao vây.
Người nói trước liền hỏi vặn:
- Nếu gã dang hai tay ra quàng cả bọn ta vào lòng có là bao vây không?
Người kia đáp:
- Một là trên cõi đời này chẳng có ai tay dài đến thế; hai là dù trên đời có dị nhân tay dài như vậy, nhưng trước mặt chúng ta đây không có hạng người đó, ba là gã này dang tay ra ôm được chúng ta vào lòng thì gọi là "ôm" chứ không bảo là vây được.
Người nói trước đứng thộn mặt ra, hết đường biện báo, nhưng lão vẫn chưa chịu thua. Ðột nhiên lão cười rộ nói:
- Còn nữa. Giả tỷ gã phóng trung tiện khiến cho chúng ta không dám chạy ra ngoài, gã quây chúng ta lại bằng luồng hơi trung tiện, chẳng lẽ cũng không phải là gã bao vây ư?
Bốn lão kia đều vỗ tay cười rộ nói:
- Phải rồi! Phải rồi! Gã này quả có phép bao vây được chúng ta.
Ðiền Bá Quang kể tới đây ngừng lại một chút rồi nói:
- Ðiền mỗ nghe bọn họ nói vậy chợt động tâm linh, liền co giò chạy ngay, vừa chạy vừa la: " Ta vây... các người đây". Tại hạ chắc mẩm chúng sợ hơi trung tiện không dám rượt theo, chẳng ngờ cử động của lục quái nhanh gấp mười Ðiền Bá Quang này. Ðiền mỗ chưa chạy được ba bước đã bị chúng túm lấy rồi ấn Ðiền mỗ phải ngồi tịt xuống phiến đá lớn. Chúng giữ rịt như vậy thì dù có phóng trung tiện thật sự, hơi cũng không tiết ra được.
Lệnh Hồ Xung không nín được bật tiếng cười ha hả, nhưng vừa cười lên hai tiếng, khí huyết đã nhộn nhạo, không cười ra tiếng nữa.
Ðiền Bá Quang kể tiếp: Lục quái giữ chịt Ðiền mỗ, rồi một lão cất tiếng hỏi:
- Trung tiện ở đâu ra?
Lão khác đáp:
- Trung tiện từ trong ruột phun ra, thuộc về "Dương minh đại trường kinh", vậy phải điểm vào các huyệt Thương dương, Hợp cốc, Khúc trì và Nghinh hương trong người gã.
Ðiền Bá Quang kể tiếp:
- Lão nói rồi điểm vào bốn chỗ huyệt đạo. Lão ra ray đã mau lẹ mà nhận huyệt đạo rất đúng.
Ðiền mỗ chưa thấy ai thủ pháp tuyệt diệu như vậy, nên rất lấy làm bội phục. Lão điểm huyệt xong, cả sáu người thở phào một cái như cất được gánh nặng. Chúng đồng thanh nói: "Bây giờ ngươi có phóng trung tiện cũng không ra hơi thối được nữa".
Lão vừa điểm huyệt lại nói:
- Người đó ở đâu? Nếu ngươi không nói thì vĩnh vin ta không giải huyệt đạo cho đâu. Ngươi hết đường phóng trung tiện, bụng sẽ bành chướng lên không chịu nổi.
Ðiền Bá Quang thở dài nói tiếp:
- Ðiền mỗ nghĩ thầm trong bụng: Sáu lão quái này võ công cao cường, chúng lên núi Hoa Sơn dĩ nhiên không phải kiếm hạng tầm thường Lệnh Hồ huynh! Tôn sư là vợ chồng Nhạc tiên sinh khi đó không ở trên núi, nếu hai vị về rồi thì cũng chỉ ở trong Tiên Tổ đường, chúng muốn kiếm là thấy ngay, Ðiền mỗ nghĩ lui nghĩ tới đoán chắc bọn này hẳn muốn kiếm Lệnh thái sư thúc tổ Phong lão tiền bối.
Lệnh Hồ Xung chấn động tâm thần vội hỏi:
- Ðiền huynh có bảo cho họ biết không?
Ðiền Bá Quang ra vẻ khó chịu đáp:
- Hừ! Lệnh Hồ huynh coi Ðiền mỗ là hạng người nào? Ðiền mỗ mê hoa đắm sắc khiến bọn giang hồ mạt sát, nhưng đã hứa lời với Lệnh Hồ huynh quyết không tiết lộ hành tung Phong lão tiền bối mà còn nói ra để mang tiếng là kẻ hứa rồi lại ăn lời nữa hay sao?
Lệnh Hồ Xung nói:
- Dạ dạ! Tiểu đệ lỡ lời, xin Ðiền huynh miễn trách.
Ðiền Bá Quang nói:
- Nếu Lệnh Hồ huynh coi Ðiền mỗ là kẻ chẳng ra gì thì chúng ta chặt đứt mối giao tình, từ nay không còn là bạn hữu với nhau nữa.
Lệnh Hồ Xung lẳng lặng nghĩ thầm:
Ngón tay gã sắp chạm vào áo Nghi Lâm thì đột nhiên phía sau cổ áo gã rít chặt lại, người gã bị nhấc bổng lên cánh mặt đất đến vài thước.
Cổ Ngang giựt mình kinh hãi, huých khuỷu tay phải về phía sau nhưng huých không trúng người đối phương. Gã liền phóng trái ngược lại cũng sểnh nốt. Gã sợ quá, xoay cả hai tay ra chiêu cầm nã.
Giữa lúc ấy, cổ họng gã không phát huy được mảy may khí lực nào nữa.
Lệnh Hồ Xung dần dần tỉnh lại. Hắn nghe tiếng một cô gái đang la gọi ra chiều cấp bách:
- Lệnh Hồ đại ca! Lệnh Hồ đại ca!
Hắn nhớ mang máng đây là âm điệu Nghi Lâm, liền mở bừng mắt ra. Dưới ánh sao lờ mờ, hắn ngó thấy bộ mặt trái xoan da trắng như tuyết chỉ cách mắt hắn chừng một thước. Chẳng phải Nghi Lâm thì còn ai vào đấy?
Bỗng lại nghe tiếng cười oang oang như lệnh vỡ cất lên hỏi:
- Lâm nhi! Con quỷ ốm nhắt này là Lệnh Hồ Xung đấy ư?
Lệnh Hồ Xung đưa mục quang nhìn về phía phát ra thanh âm, bất giác hắn giật nảy mình lên. Người đứng đó là một nhà sư cao lớn, to béo phi thường, coi chẳng khác pho tượng hộ pháp.
Nhà sư này thân hình ít ra co đến bảy thước, mình mặc áo cà sa đại hồng. Tuy trong bóng đêm, Lệnh Hồ Xung cũng nhìn rõ màu áo đỏ tươi như máu. Nhà sư đang nắm cổ Cỗ Ngang bằng tay trái nhấc bổng lên. Chân tay gã này mềm nhũn rũ xuống. Gã không cựa quậy gì nữa, chẳng hiểu còn sống hay đã chết rồi.
Nghi Lâm cất tiếng đáp:
- Gia gia ơi! Y... y chính là Lệnh Hồ đại ca, nhưng chẳng phải là người ốm o bịnh hoạn dâu.
Cô vừa nói vừa ngưng thần nhìn Lệnh Hồ Xung. Bao nhiêu mối yêu thương lộ ra hai khóe mắt, tựa hồ muốn đưa tay ra vuốt ve mặt hắn, nhưng lại không dám.
Lệnh Hồ Xung rất lấy làm kỳ tự hỏi:
- Nàng là một vị tiểu ni cô, sao lại kêu nhà sư to lớn kia là gia gia? Nhà sư có con gái đã là một điều kỳ dị, cô con lại là một vị tiểu ni cô thì càng quái lạ hơn nữa!
Nhà sư to lớn cười hô hố nói:
- Ta cứ tưởng ngươi ngày thương đêm nhớ Lệnh Hồ Xung tất gã phải là thằng trai khôi ngô kỳ vỹ khác thường, té ra là một cái bị thịt bị kẻ khác đánh cho không trả đòn được, liền nằm đơ giả chết.
Hạng ốm o này, ta chẳng thèm nhận làm nữ tế đâu. Bỏ mặc gã, chúng ta đi thôi!
Nghi Lâm vừa bẽn lẽn vừa nóng nảy hỏi lại:
- Ai ngày thương đêm nhớ y? Gia gia... lại nói nhăng rồi. Gia gia muốn đi thì... cứ tự ý ra đi. Gia gia không muốn... không muốn...
Cô định nói không muốn nhận làm nữ tế, nhưng ngượng nghịu không dám thốt ra.
Lệnh Hồ Xung nghe nhà sư mắng mình là gã "ốm o" lại nhiếc móc mình là "bị thịt" thì tức giận vô cùng, lên tiếng đáp:
- Lão đi thì đi! Ai cần lão hỏi han đến?
Ðiền Bá Quang hốt hoảng la lên:
- Không đi được! Không đi được!
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Lão đi thì mặc kệ lão, sao lại không được?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Thuốc giải độc cho Ðiền mỗ còn ở trong mình y, nếu y bỏ đi thì cái mạng này há chẳng "Ô hô! Ai
tai"?
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tiểu đệ đã nói sẽ chết theo Ðiền huynh cho có bạn. Ðiền huynh có bị chất độc phát tác mà phải uổng mạng thì tiểu đệ cũng tự vẫn luôn.
Nhà sư lại nổi lên tràng cười hô hố nói:
- Hay lắm! hay lắm! Té ra thằng lỏi này có cốt cách một trang hán tử. Lâm nhi! Gã hợp tính ta lắm!
Nhưng có điều ta chưa rõ là gã có biết uống rượu không?
Nghi Lâm chưa kịp trả lời thì Lệnh Hồ Xung đã lớn tiếng:
- Dĩ nhiên thích rượu lắm! Sao lại không uống? Lão gia đây sáng uống chiều uống, cả lúc nằm mơ cũng uống nữa. Ðại hòa thượng! Lão mà thấy ta uống rượu thì chẳng cần cóc gì đến cấm giới: giới huân, giới tửu, giới sát, giới thâu đạo, giới tát hoang của nhà sư nữa.