Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 72 : Trị nội thương, Bất Giới ra tay

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Trị nội thương, Bất Giới ra tay



Nhà sư to béo cười ha hả nói:



- Lâm nhi! Ngươi bảo cho gã biết pháp danh gia gia là gì đi!



Nghi Lâm mỉm cười nói:



- Lệnh Hồ đại ca! Pháp danh gia gia tiểu muội là Bất Giới. Tuy lão nhân gia ở trong cửa phật nhưng bao nhiêu giới luật thanh qui chẳng giữ một thứ gì nên mới lấy pháp danh như vậy, xin đại ca đừng cười. Lão nhân gia ăn mặn, giết người lấy tiền, chẳng từ một thứ gì, mà còn... còn sinh ra tiểu muội nữa.



Nàng nói tới dây không nhịn được bật tiếng cười hích hích.



Lệnh Hồ Xung cũng cười ha hả nói:



- Hòa thượng như vậy mới khiến cho người ta thích thú!



Hắn vừa nói vừa gắng gượng đứng lên nhưng không đủ sức, Nghi Lâm vội đưa tay ra đỡ lấy hắn.



Tuy nàng là một vị ni cô xinh đẹp lả lướt nhưng cũng có võ công, đừng nói nâng đỡ mà dù xách cả người hắn lên cũng chẳng khó gì.



Lệnh Hồ Xung cười hỏi:



- Lão bá ơi! Lão bá làm hết mọi sự sao không cả gan trở về trần tục mà còn mặc áo cà sa làm chi?



Bất Giới đáp:



- Cái đó ngươi không hiểu được. Chính vì lẽ ta chẳng kiêng kỵ một điều gì nên mới cần làm hòa thượng. Ta cũng như ngươi đem lòng yêu cả ni cô xinh đẹp.



Nghi Lâm nói xen vào:



- Gia gia lại nói nhăng rồi.



Lúc nàng nói câu này mặt đỏ bừng lên, nhưng may ở trong đêm tối người không nhìn rõ.



Bất Giới nói:



- Bậc đại trượng phu làm việc phải cho quang minh lỗi lạc đã làm ai là làm, ai chê cười cũng mặc, ai trách mắng cũng cóc cần. Bất Giới hòa thượng đường đường tấm thân nam tử thì còn sợ gì ai?



Cả Lệnh Hồ Xung lẫn Ðiền Bá Quang đều reo lên:



- Ðúng lắm! Ðúng lắm!



Bất Giới nghe hai gã tán dương lại càng cao hứng nói tiếp:



- Vị ni cô xinh đẹp đó là má má con nhỏ này.



Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:



- Té ra Nghi Lâm tiểu sư muội là con nhà sư, má má nàng cũng là ni cô.



Bất Giới nói tiếp:



- Khi trước ta mới là tên đồ tể giết heo mổ bò, đã đem lòng yêu má má y, nhưng má má y không thèm nhìn nhỏi gì đến. Ta không còn cách nào khác đành phải làm sư. Ta nghĩ rằng ông sư bà vải là người cùng nhà. Bà không yêu đề tể chắc là phải yêu nhà sư.



Nghi Lâm tắc miệng nói:



- Gia gia! Gia gia bấy nhiêu tuổi đầu mà miệng còn lém lỉnh như trẻ nít.



Bất Giới nói:



- Ta nói vậy không phải hay sao? Nhưng khi ấy ta không nghĩ tới đã là sư thì chẳng những không thể gần đàn bà mà cả bà vải cũng không được. Ta cùng má má ngươi yêu nhau rồi sự kề cận lại càng khó khăn. Ta định không làm sư nữa, nhưng sư phụ ta bảo ta có căn cơ làm đệ tử chân chính nhà Phật, người không cho hoàn tục. Má má ngươi cũng đâm liều, vì lòng chân thành của ta làm cho mụ cảm động. Có thế mới sinh ra ngươi. Xung nhi! Ngày nay ngươi được tùy tiện. Ngươi thương yêu tiểu ni cô nầy bất tất phải làm hòa thượng.



Lệnh Hồ Xung bẽn lẽn vô cùng, bụng bảo dạ:



- Bữa trước Nghi Lâm sư muội bị Ðiền Bá Quang vây hãm giữa đường gặp chuyện bất bằng mà ta rút kiếm giúp đỡ nàng. Nàng là một vị nữ ni phái Hằng Sơn ở chốn thanh tu, sao lại cùng người tục kết duyên tình được? Nàng sai Ðiền Bá Quang cùng bọn Ðào cốc lục tiên đi mời ta đến. Ta e rằng nàng là một thiếu nữ nhỏ tuổi, lần đầu gần gũi đàn ông sẽ động lòng trần tục, ta cẩn thận giữ ý và tìm cách xa lánh cho sớm. Nếu làm thương tổn đến danh dự phái Hoa Sơn và phái Hằng Sơn thì sư phụ sư nương trách phạt còn là chuyện nhỏ, rồi đây cả Nhạc Linh San tiểu sư muội cũng không thèm nhìn gì đến ta nữa.



Nghi Lâm vừa hổ thẹn vừa xao xuyến trong lòng. Nàng nói:



- Gia gia! Lệnh Hồ đại ca đã có ý trung nhân rồi thì khi nào còn để mắt đến người ngoài. Từ nay gia gia... đừng nói tới chuyện này để người ta cười cho.



Bất Giới nói:



- Thằng lỏi này có ý trung nhân khác rồi ư? Thế thì ta tức đến chết, ta tức đến chết.



Lão xòe bàn tay mặt to tướng nắm lấy ngực Lệnh Hồ Xung.



Lệnh Hồ Xung đã đứng không vững thì còn tránh làm sao được, nên bị lão nắm trúng nhấc bổng lên.



Bất Giới hòa thượng tay trái nắm sau gáy Ðiền Bá Quang, tay phải nắm trước ngực Lệnh Hồ Xung. Lão dang hai tay ra như chiếc đòn gánh gánh hai người.



Nghi Lâm vội la lên:




- Trong hai chục ngày trời gã cứ ở lỳ trên núi Hoa Sơn ư?



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Vâng.



Nhạc Bất Quần lớn tiếng:



- Sao ngươi không báo cho ta hay?



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Hồi ấy sư phụ cùng sư nương đều không ở trên núi.



Nhạc Bất Quần hỏi:



- Ta cùng sư nương ngươi đi đâu?



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Hai vị đến quanh vùng Trường An kiếm Ðiền quân để hạ sát y.



Nhạc Bất Quần "hừ" lên một tiếng rồi hỏi:



- Chà! Ðiền quân, Ðiền quân! Ngươi biết gã tội ác chất thành non cao, sao không rút kiếm giết đi?



Nếu ngươi không địch nổi thì để gã hạ sát đi cho rồi. Sao còn tham sống sợ chết quay lại kết giao với gã?



Ðiền Bá Quang nói xen vào:



- Ðó là tại hạ không muốn giết y, vậy y còn cách nào nữa? Chẳng lẽ y đã không địch nổi mà còn rút kiếm ra ở trước mặt tại hạ?



Nhạc Bất Quần nói:



- Bây giờ ở trước mặt ta, thử xem ngươi còn nói gì được nữa không?



Lão quay sang giục Lệnh Hồ Xung:



- Ngươi giết gã đi!



Nhạc Linh San không nhịn được nói xen vào:



- Gia gia! Ðại sư ca đang bị trọng thương thì còn tranh đấu với người ta làm sao được?



Nhạc Bất Quần nói:



- "Người ta" cũng bị thương đó chứ không đâu? Việc gì ngươi phải lo? Chẳng lẽ có ta ở đây mà để cho tên ác tặc giết chết đệ tử mình ư?



Lão đã biết tên đại đệ tử này giảo quyệt lại nhiều mưu, bình sinh ghét bọn ác ôn như kẻ cừu thù.



Trước đây chưa lâu gã lại bị thương trước lưỡi đao của Ðiền Bá Quang mà bảo gã đi kết giao bạn hữu với tên đại dâm tặc kia thì ai mà tin được?



Lão cho là Lệnh Hồ Xung không địch nổi Ðiền Bá Quang, gã liền dùng cách đấu trí, Ðiền Bá Quang mà bị trọng thương chắc cũng vì tên đại đệ tử của mình. Vì thế nên lão nghe nói Lệnh Hồ Xung kết giao với Ðiền Bá Quang, cũng không nổi giận thực sự, mà chỉ sai hắn giết gã đi thì vừa trừ được mối hại lớn trên giang hồ vừa khiến cho đệ tử mình nổi danh.



Hôm qua lúc Nhạc Bất Quần xuống núi, lão thấy Lệnh Hồ Xung chỉ còn thoi thóp thở tưởng chừng sắp chết đến nơi mà bây giờ gã đứng lên đi lại được, trong lòng lão không khỏi nghi ngờ, nhưng lão chưa



rảnh để hỏi tra.



Còn tên Ðiền Bá Quang thanh danh tàn tạ, để gã sống thêm lúc nào chỉ tổ làm dơ bẩn đất Hoa Sơn thêm lúc ấy, nên lão sai Lệnh Hồ Xung cầm kiếm lại chém gã ngay tức khắc.



Lão tiên liệu Ðiền Bá Quang đang bị trọng thương thì dù Lệnh Hồ Xung có bị thương nặng không chống nổi gã lão cũng chỉ búng ngón tay một cái là xong.



Ngờ đâu Lệnh Hồ Xung lại tìm lời chống chế, nói:



- Ðiền huynh đây đã hứa với đệ tử từ nay sửa đổi lỗi lầm, không dám ô nhục phụ nữ nhà lương thiện nữa. Ðệ tử biết y là người thủ tín, chi bằng...



Nhạc Bất Quần lớn tiếng chặn lời:



- Ngươi... biết gã là người thủ tín? Một tên ác tặc tội đáng muôn thác mà còn nói chuyện thủ tín nữa ư? Lưỡi đơn đao của gã đã sát hại biết bao nhiêu người vô tội? Loại người như vậy mà còn không giết đi thì học võ nghệ làm gì?



Lão quay lại bảo Nhạc Linh San:



- San nhi! Ðưa kiếm cho đại sư ca đi!



Nhạc Linh San đáp:



- Vâng.



Rồi rút kiếm xoay chuôi lại đưa cho Lệnh Hồ Xung.