Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 80 : Gặp cơ duyên, Nhạc Phổ tặng Kỳ duyên
Ngày đăng: 14:13 18/04/20
Gặp cơ duyên, Nhạc Phổ tặng Kỳ duyên
Nhạc phu nhân nói:
- Bọn tại hạ đã tới Lạc Dương thì chẳng thể vỏ những nhân vật này không đến ra mắt được.
Vương lão gia tử! Phiền đại gia cùng đi với bọn tại hạ đến bái phỏng con người phong nhã đó được chăng.
Nhạc phu nhân đã nói vậy, Vương Nguyên Bá chẳng thể nào chối từ được. Lão liền cùng con cháu đưa vợ chồng Nhạc Bất Quần và mấy tên đệ tử phái Hoa Sơn đến Ðông Thành.
Dịch sư gia đi trước dẫn đường, xuyên qua mấy hẻm nhỏ vào tận đầu một ngõ hẹp. Nơi đây trúc biếc rậm rạp, làm gió phất phơ. Phong cảnh thiên nhiên rất là trang nhã.
Ðoàn người vừa đi vào ngõ này đã nghe tiếng tình tang. Có người đang gẩy đàn. Nơi ngõ hẹp mát mẻ tĩnh mịch so với ngoài thành Lạc Dương nhộn nhịp thành ra hai thế giới khác biệt.
Nhạc phu nhân khẽ nói:
- Lục Trúc Ông tiên sinh thật biết cách hưởng thú thanh nhàn!
Giữa lúc ấy, tiếng đàn rít lên cao rồi dây đứt. Người gẩy đàn liền ngừng lại.
Một thanh âm khàn khàn của người già cả hỏi vọng ra:
- Giai khách từ xa đến chiếu cố nơi hủ lậu này có điều chi dạy bảo?
Dịch sư gia đáp:
- Trúc Ông! Có một bản cầm tiêu phổ rất kỳ lạ muốn nhờ pháp nhỡn của lão gia giám định cho.
Lục Trúc Ông nói:
- Có tiêu phổ muốn lão phu giám định ư? Ha ha! Nếu vậy thì các vị biết điều lắm!
Dịch sư gia chưa kịp đáp thì Vương Gia Câu đã dõng dạc cướp lời:
- Có Kim Ðao lão gia tử đến bái phỏng.
Gã nên chiêu bài của tổ phụ lên và chắc rằng oai danh tổ phụ lừng lẫy ở Lạc Dương thì một lão thợ đan lập tức phải chạy ra nghênh tiếp.
Ngờ đâu Lục Trúc Ông buông tiếng cười khẩy đáp:
- Hừ! Kim đao, ngân đao ư? Sao bằng con dao cùn của lão phu dùng để chẻ tre được? Lão phu không đến bái phỏng Vương lão gia thì Vương lão gia việc gì phải đến bái phỏng lão phu?
Vương Gia Câu tức giận lớn tiếng:
- Gia gia! Lão thợ đan này là hạng ngu ngốc không biết điều, gặp lão làm cóc gì? Chúng ta về thôi!
Nhạc phu nhân nói:
- Chúng ta đã có công tới đây thì nhờ Lục Trúc Ông coi bộ tiêu phổ cầm này cũng chẳng hề chi.
Vương Nguyên Bá chỉ hừ một tiếng không nói gì. Dịch sư gia đón lấy khúc phổ chạy vào bụi trúc.
Bỗng nghe Lục Trúc Ông nói:
- Ðược rồi! Lão đệ để xuống đó.
Dịch sư gia nói:
- Xin Trúc Ông cho hay: đây đúng là nhạc phổ hay là bí quyết võ công cố ý viết theo kiểu nhạc phổ?
Lục Trúc Ông nói:
- Võ công bí quyết gì đâu? Ðây dĩ nhiên là cầm phổ rồi.
Bỗng nghe tiếng đàn vang lên, thanh diệu u nhả rất lọt tai.
Lệnh Hồ Xung nghe một lúc nhớ lại chính là khúc ngày trước Lưu Chính Phong đã tấu. Người chết để nhạc lại khiến lòng hắn không khỏi bùi ngùi.
Khúc đàn đang du dương đột nhiên lên cao vút. Tiếng đàn càng lên bổng càng chói chang. Ðàn lên cao mấy tiếng nữa rồi đánh binh một tiếng, đứt một sợi dây.
Lục Trúc Ông "ồ" lên một tiếng rồi nói:
- Cầm phổ này rất là kỳ dị khiến người ta khó mà hiểu được.
Bọn ông cháu Vương Nguyên Bá năm người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ra chiều đắc ý.
Hắn nói xong hai tay cung kính dâng khúc phổ lên.
Lục Trúc Ông không tiện tay đón lấy liền đáp:
- Ðể lão phu xin chỉ thị của cô cô xem người có chịu thu không đã.
Bỗng nghe thanh âm bà già từ căn nhà mé tả vọng ra:
- Lệnh Hồ tiên sinh đã có nghĩa khí khảng khái tặng điệu khúc mà chúng ta lại từ chối là bất cung.
Nhận lấy cũng hổ thẹn, Không hiểu đại danh hai vị tiền bối soạn ra khúc này là ai? Tiên sinh có thể cho lão thân biết được không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiền bối có lòng hỏi tới, vãn bối dĩ nhiên phải bẩm trạch. Một vị là Lưu Chính Phong sư thúc, còn vị nữa là Khúc Dương trưởng lão.
Bà già kia ồ lên một tiếng ra chiều kinh dị nói:
- Té ra là hai người đó!
Lệnh Hồ Xung hỏi lại:
- Tiền bối có quen hai vị đó ư?
Bà già trầm ngâm rồi nói:
- Lưu Chính Phong là tay cao thủ phái Hành Sơn, Khúc Dương là trưởng lão Ma giáo. Hai bên có mối thù truyền đời sao lại cùng nhau hợp soạn khúc này được thật là khó hiểu.
Lệnh Hồ Xung tuy chưa thấy mặt bà già nhưng đã nghe tiếng đàn tiếng tiêu cũng biết bà là nột cao nhân tiền bối thanh nhã hiền hòa, chẳng khi nào lừa gạt ai để mang tiếng. Hắn nghe bà già đề cập đến Lưu, Khúc thì hiển nhiên là người võ lâm đồng đạo, hắn liền đem gốc ngọn từ vụ Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm. Tả minh chủ phái Tung Sơn đưa cờ lệnh ngăn trở, đến những vụ Lưu, Khúc hai người hợp tấu ngoài bãi hoang, Ðại Tung dương thủ Phí Bân bị giết, rồi hai người lúc lâm tử ủy thác cho hắn tìm tri âm để truyền lại khúc phổ kể hết một lượt.
Bà già lẳng lặng lắng tai nghe. Khi Lệnh Hồ Xung kể xong mới hỏi:
- Ðây rõ ràng là một khúc phổ mà sao Kim đao Vương Nguyên Bá lại bảo là bí lục võ công?
Lệnh Hồ Xung lại đem việc vợ chồng Lâm Chấn Nam bị phe Thanh Thành và Mộc Cao Phong gia hại cùng lời di ngôn của hai người dặn lại Lâm Bình Chi và việc anh em họ Vương đem lòng ngờ vực thế nào kể lại hết.
Bà già nói:
- Té ra là thế!
Bà ngừng lại chút rồi tiếp:
- Sao ngươi không nói rõ đầu đuôi cho sư phụ sư nương nghe há chẳng bớt được nỗi hoài nghi vô vị ư? Lão thân chưa từng quen biết ngươi, sao ngươi lại tường thuật không dấu diếm gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Chính đệ tử cũng không hiểu rõ nguyên nhân này. Có điều đệ tử nghe tiền bối nhả tấu liền đem lòng kính mến không ngờ vực chút nào nữa.
Bà già hỏi vặn:
- Thế ra ngươi hoài nghi cả sư phụ và sư nương hay sao?
Lệnh Hồ Xung chột dạ đáp:
- Trăm ngàn lần đệ tử không dám thế... chỉ vì... ân sư đem lòng hoài nghi đệ tử nhưng hỡi ôi... đệ tử cũng không thể nào trách oán ân sư được.
Bà già nói:
- Ta nghe giọng nói ngươi nội khí yếu ớt. Ngươi còn thiếu niên chẳng ai như vậy. Duyên cớ vì đâu? Mới đây ngươi bị trọng bệnh hay bị trọng thương?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ðệ tử bị nội thương rất nặng.
Bà già bảo Lục Trúc Ông:
- Trúc hiền điệt! Ngươi đưa chàng thiếu niên này tới dưới cửa sổ phòng ta để ta chẩn mạch cho chàng.
Lục Trúc Ông dạ một tiếng rồi dẫn Lệnh Hồ Xung đến bên cửa sổ căn nhà mé tả. Lão bảo hắn thò tay trái qua rèm trúc vào trong.
Phía sau tấm rèm trúc còn một lần màn bằng sa mỏng.
Lệnh Hồ Xung chỉ trông thấy lờ mờ có bóng người còn mặt mũi ngũ quan thì không trông rõ.