Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 81 : Đau lòng thay kẻ ở người đi

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Đau lòng thay kẻ ở người đi



Lệnh Hồ Xung thấy ba đầu ngón tay lạnh buốt đặt lên cổ tay mình. Ba ngón tay này rất mềm không giống như da thịt bà già.



Bà chỉ sờ mạch trong giây lát đã la lên:



- Ô hay! sao lạ thế này?



Lát sau bà bảo đưa tay phải vào.



Bà chẩn mạch xong hồi lâu không nói gì.



Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười nói:



- Tiền bối bất tất phải lo ngại đến vấn đề sinh tử cho đệ tử. Ðệ tử biết mình chẳng còn sống được bao lâu. Bất luận việc gì đệ tử cũng không quan tâm nữa.



Bà già hỏi:



- Sao ngươi lại tự biết sinh mệnh không còn được lâu dài?



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Ðệ tử ngộ sát sư đệ, làm thất lạc "Tử hà bí lục" của sư môn. Bây giờ chỉ mong tìm được bí lục về phụng hoàn sư phụ rồi tự hủy mình để tạ tội với sư đệ.



Bà già hỏi:



- "Tử hà bí lục" ư? Nó là cái gì mà quan trọng thế? Sao ngươi lại ngộ sát sư đệ?



Lệnh Hồ Xung liền đem việc Ðào cốc lục tiên trị thương cho hắn thế nào, sáu luồng chân khí xung đột trong người hắn ra sao cho đến việc sư muội lấy cắp bí lục để hắn tự điều trị thương thế, vì hắn cự tuyệt mà Lục sư đệ cứ đọc bí lục bắt hắn phải nghe nên hắn mới điểm huyệt cho Lục Ðại Hữu phải nằm yên, hắn ra tay nặng quá làm chết sư đệ, nhất nhất thuật lại.



Bà già nghe xong nói:



- Không phải ngươi giết sư đệ đâu.



Lệnh Hồ Xung giật mình hỏi:



- Không phải đệ tử giết ư?



Bà già đáp:



- Chân khí ngươi yếu ớt thế thì điểm chết thế nào được gã. Sư đệ ngươi bị kẻ khác giết.



Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:



- Thế thì ai đã giết Lục sư đệ?



Bà già nói tiếp:



- Người ăn cắp bí lục chưa chắc đã là phải kẻ giết sư đệ ngươi. Nhưng hai tên đó tất có liên quan với nhau.



Lệnh Hồ Xung thở phào một cái tưởng chừng cất được phiến đá lớn trên người hắn.



Lệnh Hồ Xung vốn là người cực kỳ thông minh. Ngay lúc đấy hắn đã nghĩ tới mình điểm huyệt Lục Ðại Hữu rất nhẹ nhàng thì làm sao mà gã chết được? Nhưng trong thâm tâm hắn vẫn cho là vì mình điểm huyệt nên gã phải chết. Làm người nam tử trượng phu có lý đâu lại từ chối trách nhiệm để gỡ lấy cho mình?



Mấy bữa nay Nhạc Linh San đối với hắn ra chiều lạnh nhạt thành bị thất tình không muốn sống nữa. Lúc này bà già đề cập đến hắn nẩy lòng phấn khích, miệng lẩm bẩm:



- Báo thù! Ta phải báo thù cho Lục sư đệ.



Bà già lại hỏi:



- Ngươi bảo trong mình có 6 luồng chân khí xung đột, nhưng lão thân coi mạch có đến tám chứ không phải là sáu, là nghĩa làm sao?


- Sao lại đi vội thế?... Khúc đàn kia đã học xong đâu?....



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Ðệ tử cũng muốn học xong đã nhưng chẳng thể trái lệnh sư phụ. Vả lại mình là khách tha hương, không tiện ở lâu nhà người ta.



Bà già nói:



- Thiếu quân nói vậy cũng phải.



Ðoạn bà lại truyền thụ chỉ pháp về khúc điệu như mấy bữa trước.



Lệnh Hồ Xung vốn là người giàu tình cảm. Hắn ở với bà già này lâu ngày, tuy chưa nhìn rõ mặt nhưng nghe tiếng đàn cùng lời nói hắn cũng biết bà rất quan tâm đến mình chẳng kém gì người thân cận.



Có điều bản tính bà lạnh lùng, ngẫu nhiên thốt ra một lời quan tâm liền lập tức nói sanh chuyện khác.



Hiển nhiên bà không muốn đối phương biết rõ tâm ý mình.



Trên đời có bốn người quan tâm đến Lệnh Hồ Xung nhất là vợ chồng Nhạc Bất Quần, Nhạc Linh San và Lục Ðại Hữu. Hiện giờ Lục Ðại Hữu chết rồi. Nhạc Linh San để hết tâm ý vào Lâm Bình Chi.



Sư phụ sư nương hắn lại có ý nghi ngờ. Vậy thân nhân chân chính của hắn hiện nay là Lục Trúc ông và bà già này.



Một hôm đã mấy lần Lệnh Hồ Xung muốn nói với Lục Trúc Ông cho mình ở lại trong nhà để học cầm tiêu và học nghề không trở về núi Hoa Sơn nữa. Nhưng hắn nghĩ tới Nhạc Linh San lại không dứt tình được. Hắn thường tự nhủ:



- Dù tiểu sư muội không nhìn nhỏi gì đến ta nữa, nhưng mỗi ngày ta được nhìn thấy nàng một lần dù chỉ là thấy bóng sau lưng hay chỉ nghe âm thanh nàng cũng được rồi.



Trời xế chiều đến lúc từ biệt, Lệnh Hồ Xung lại rất quyến luyến Lục Trúc Ông cùng bà già. Hắn chạy đến dưới cửa sổ quì xuống lạy mấy lạy. Hắn nhìn thấp thoáng thấy bên trong rèm cũng có bóng người quì xuống đáp lễ rồi bà lên tiếng:



- Tuy lão thân truyền cầm kỷ cho thiếu quân, nhưng đó là báo đáp cái ơn thiếu quân đã tặng khúc phổ. Hà tất thiếu quân phải lễ lạo như vậy.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Bữa nay ly biệt chẳng biết ngày nào mới lại được nghe tiền bối nhả tấu. Lệnh Hồ Xung này mà còn sống nhất định sẽ quay trở lại bái phỏng bà bà cùng Trúc Ông.



Hắn chợt nghĩ ra:



- Hai người này tuổi già lắm rồi, chẳng biết còn sống được bao lâu, lần sau mình trở lại thành Lạc Dương vị tất đã được gặp.



Bất giác âm thanh trở nên nghẹn ngào.



Bà già nói:



- Lệnh Hồ thiếu quân! Lúc lâm biệt lão thân có một lời khuyên.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Tiền bối có lời giáo hối, Lệnh Hồ Xung chẳng bao giờ dám quên.



Bà già lặng lẽ hồi lâu mới nói:



- Trên chốn giang hồ thật nhiều sóng gió hiểm nghèo. Thiếu quân bảo trọng tấm thân.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Ðệ tử xin vâng.



Lòng đau như cắt, Lệnh Hồ Xung khom lưng cáo biệt Lục Trúc Ông. Hắn lại nghe căn nhà mé tả vang lên khúc đàn "Hữu sở tư".



Hôm sau bọn Nhạc Bất Quần cáo biệt Vương Nguyên Bá xuống thuyền ngược Bắc.



Ông cháu Vương Nguyên Bá năm người tiển chân ra đến sông Lạc Thủy. Nơi đây có bày tiệc rượu để tống biệt rất là trọng thể.