Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 93 : Khéo phỉnh phờ thoát nạn tan thây
Ngày đăng: 14:13 18/04/20
Khéo phỉnh phờ thoát nạn tan thây
Ðào cốc lục tiên nôn oẹ không ngớt mà vẫn không nhịn nói được.
Nhạc Bất Quần thấy những tay thủy thủ cũng nôn mửa hoài. Con thuyền ở giữa dòng sông hết lệch về mé tả lại xiêu sang mé hữu cực kỳ nguy hiểm. Lập tức tiên sinh nhảy vọt về đằng lái giữ cho thuyền bằng bặn lại rồi lái vào bờ mé Nam.
Nội công tiên sinh thâm hậu, chỉ vận khí mấy lần là hết mửa.
Con thuyền từ từ áp mạn. Tiên sinh nhảy lại đàng mũi cầm neo sắt quăng lên bờ. Chiếc neo này nặng đến 200 cân. Ngày thường hai thủy thủ khiêng mới nhúc nhích.
Nhà đò thấy Nhạc Bất Quần có dáng văn nhược thư sinh mà chẳng những nhấc bổng được neo sắt lên mà còn liệng ra xa mấy trượng thì không khỏi kinh ngạc lè lưỡi. Nhưng hắn vừa thè lưỡi lại ôm bụng nôn ra.
Mọi người tới tấp lên bờ quì xuống vệ sông để múc nước uống. Nước vừa uống vào lại nôn ra.
Mấy lần như thế sau mới bớt dần.
Bờ sông này là một nơi hoang dã, trừ cỏ dại cát trắng không còn thứ gì nữa. Nhìn xa mấy dặm thấy nhà cửa như bát úp. Ðúng là một tòa thị trấn.
Nhạc Bất Quần nói:
- Trong thuyền hãy còn chất độc, không thể ngồi lại được. Chúng ta hãy vào thị trấn kia rồi sẽ tính.
Ðào Cán Tiên cõng Lệnh Hồ Xung, Ðào Chi Tiên cõng Ðào Thực Tiên đi trước. Nam nữ đệ tử Hoa Sơn chia nhau ra mà cõng Lao Ðức Nặc, Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San, rồi cả đoàn người đi vào thị trấm.
Tới thị trấn Ðào Cán Tiên và Ðào Chi Tiên cùng tiến vào một phạn điếm đặt Lệnh Hồ Xung và Ðào Thực Tiên xuống ghế, la ầm lên:
- Lấy rượu! lấy thịt! Lấy cơm đem đây!
Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn chợt thấy một người. Chàng không khỏi sửng sốt. Nguyên người này là một đạo nhân vừa bé nhỏ vừa thấp lùn. Chính là Dư Thương Hải chưởng môn phái Thanh Thành.
Giả tỷ gặp lúc bình thời mà chàng gặp Dư Thương Hải tất xảy cuộc tranh đấu. Nhưng lúc này chưởng môn phái Thanh Thành hiển nhiên đang bị bao vây trầm trọng. Lão ngồi bên một chiếc bàn nhỏ.
Trên bàn có hồ rượu ba đĩa nhắm. Ngoài ra còn một thanh trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ kiếm quang lấp
loáng.
Bao vây chiếc bàn nhỏ này là bảy cái ghế dài. Mỗi cái có một người ngồi. Bọn này có nam có nữ, tướng mạo đều rất hung ác. Trên ghế đều có đặt binh khí. Bảy người bảy thứ khí giới hình thù rất lạ, chẳng có thứ nào là đao kiếm thông thường.
Bảy người lặng lẽ không ai nói gì, ngưng thần nhìn Dư Thương Hải. Nhưng lão vẫn trấn tĩnh tinh thần. Tay trái nâng chung rượu vẫn không thấy run rẩy chút nào.
Ðào Căn Tiên nói:
- Ðạo nhân thấp lùn kia tuy trong lòng khiếp vía mà ngoài mặt làm bộ không sợ.
Ðào Chi Tiên nói:
- Dĩ nhiên lão sợ là phải. Bảy người đánh một chẳng chột cũng què.
Ðào Cán Tiên nói:
- Nếu y không sợ đã nâng chung rượu bằng tay phải chứ không bằng tay trái. Lão để rảnh tay phải
đặng chuẩn bị cầm kiếm.
Dư Thương Hải hắng dặng một tiếng rồi đổi chung rượu cầm sang tay phải.
Ðào Hoa Tiên nói:
- Lão nghe nhị ca nói vậy nên đổi tay nhưng không dám nhìn lại vẫn là sợ sệt. Lão không sợ nhị ca mà chỉ sợ sơ hở một chút bị bảy kẻ địch tấn công và sẽ bị chia làm tám mảnh.
Ðào Diệp Tiên cười khanh khách nói:
- Ðạo nhân đã thấp lùn bé nhỏ mà lại xé làm tám mảnh thì còn bé nhỏ đến đâu?
Lệnh Hồ Xung tuy có thù với Dư Thương Hải nhưng thấy lão bị cường địch bao vây chàng không muốn thừa lúc người ta gặp bước nguy nan mà gia tăng sự hiểm nghèo. Chàng nói:
- Lục vị Ðào huynh! Ðạo trưởng đó là chưởng môn phái Thanh Thành.
Ðào Căn Tiên hỏi:
- Chưởng môn phái Thanh Thành thì sao? Lão có phải là bạn với công tử không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tại hạ không dám với cao, lão không phải là bạn hữu gì với tại hạ cả.
Ðào Căn Tiên nói:
- Tại sao ngươi biết võ công thế này là cổ kim hiếm có?
Du Tấn đáp:
- Ngoại hiệu của tiểu đệ là "Hoạt bất lưu thủ". Tình thực mà nói thì trước nay chưa ai nắm được tiểu đệ. Thế mà bốn vị vừa thò tay đã bắt ngay được chân tay tiểu đệ không để trơn tuột mất. Vậy thủ pháp bốn vị ghê gớm đến trình độ tự cổ chí kim chưa từng nghe thấy. Từ nay tiểu đệ qua lại giang hồ tới đâu nhất định phải tuyên dương danh hiệu lục vị cao nhân tới đó, để người võ lâm ai ai cũng biết trên cõi đời này còn có những nhân vật phi thường như vậy.
Bọn Ðào Căn Tiên sung sướng không bút nào tả xiết, liền buông y xuống ngay lập tức.
Trương phu nhân lạnh lùng nói:
- Cái tên "Hoạt bất lưu thủ" đã danh bất hư truyền. Nhưng bữa nay há chẳng để người ta gọi là "Trảo trú tái phong" ư?
Du Tấn ngập ngừng nói:
- Cái đó... cái đó là sáu vị cao nhân võ công đến trình độ siêu phàm, khiến người ta không khỏi đem lòng kính phục vô cùng. Có điều đáng tiếc là tiểu đệ kiến văn hẹp hòi, chưa biết danh hiệu của sáu vị tiền bối là gì?
Ðào Căn Tiên đáp ngay:
- Anh em chúng ta sáu người gọi chung là Ðào cốc lục tiên y là Ðào Cán Tiên...
Lão đem tên hiệu cả sáu anh em giới thiệu với Du Tấn.
Du Tấn vỗ tay nói:
- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Chữ tiên này thích hợp với võ công của sáu vị hết chỗ nói. Nếu kỹ thuật không đến trình độ xuất quỉ nhập thần, siêu phàm nhập thánh thì làm gì có đủ tư cách xứng với chữ "tiên". Ðúng lắm! Có thế danh mới hợp sự thực và đáng là Ðào cốc lục tiên thì trời xanh đặt ra chữ "Tiên" để ai dùng?
Ðào cốc lục tiên mừng quá đồng thanh nói:
- Các hạ quả là người có đầu óc, có mắt tinh đời, mà cũng là bậc hảo nhân bậc nhất nữa.
Trương phu nhân trừng mắt nhìn Dư Thương Hải hỏi:
- Lão Dư kia! Lão có chịu giao pho "Tịch Tà kiếm phổ" đó ra không?
Dư Thương Hải chỉ tăng gia vận khí, chứ không nói gì. Du Tấn hỏi:
- Trời ơi! Các vị tranh nhau cái gì vậy? Tranh "Tịch Tà kiếm phổ" ư? Theo chỗ tiểu đệ biết thì pho kiếm phổ này không có ở trong tay quán chủ đâu.
Trương phu nhân hỏi:
- Theo chỗ ngươi biết thì kiếm phổ đó ở trong tay ai?
Du Tấn đáp:
- Người này là một nhân vật lừng lẫy tiếng tăm. Tiểu đệ nói ra e làm cho các vị phải bở vía.
Ðầu đà Cừu Tùng Niên lớn tiếng quát:
- Nói mau đi! Bằng ngươi không biết thì bước ngay!
Du Tấn cười nói:
- Vị sư phó này sao mà nóng thế? Võ công tiểu đệ thì thường thôi nhưng về phần lượm tin tức lại tinh thông rất mực. Trên chốn giang hồ dù ai có điều gì bí mật đến đâu, cũng khó lòng qua khỏi Thiên lý nhỡn và Thuận phong chỉ của tiểu đệ.
Bọn Ðổng Bách song kỳ, Trương phu nhân đã biết y rồi. Y nói vậy là đúng sự thật. Y ưa dính vào việc của người ta chẳng chỗ nào không vào lọt. Trong võ lâm thiệt ra chẳng cò mấy việc là y không biết. Bọn họ liền đồng thanh hỏi:
- Ngươi đừng ba hoa nữa! Pho "Tịch Tà kiếm phổ" hiện ở trong tay ai?
Du Tấn cười hì hì đáp:
- Các vị đã biết ngoại hiệu tiểu đệ là "Hoạt bất lưu thủ". Tiền tài vào tay trái lại ra tay mặt. Mấy bữa nay cùng túng muốn chết được. Các vị là đại tài chủ, một sợi lông còn lớn hơn cả bắp đùi tiểu đệ.
Tiểu đệ lượm được tin tức này đâu phải chuyện dễ? Thật là cơ hội ngàn năm một thuở. Người tathường nói: Gươm báu tặng người liệt sĩ, phấn hồng tặng khách má đào. Tin tức tuyệt hảo dĩ nhiên để tặng tài chủ. Tiểu đệ phải bán tin này mới được.
Trương phu nhân nói:
- Ðược lắm! Trời không chịu đất thì đất cũng chẳng chịu trời, chúng ta hãy giết Dư Thương Hải trước, rồi bức bách con cá chạnh họ Du kia phải xưng ra. Nào! động thủ đi!
Mụ vừa nói hai chữ "động thủ" ra khỏi cửa miệng đã nghe mấy tiếng choang choảng của mấy môn binh khí chạm nhau chát chúa.
Bọn Trương phu nhân bảy người đồng thời rời khỏi ghế ngồi vung khí giới cùng Dư Thương Hải qua lại mấy chiêu.
Bảy người đánh một đòn rồi lùi ra ngay vẫn vây Dư Thương Hải vào giữa.
Bỗng thấy Tây Bảo hòa thượng và đầu đà Cừu Tùng Niên trên đùi đã chảy máu tươi.