Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 94 :

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


"Tịch tà kiếm phổ " lạc vào tay ai?



Dư Thương Hải đưa trường kiếm sang tay trái. Vai áo đạo bên hữu của hắn đã rách tan, không hiểu đã bị những ai đánh trúng.



Trương phu nhân lại hô:



- Xông vào đi!



Bảy người lại tiến vào tiến công. Khí giới đụng nhau chát chúa, vang lên một hồi. B3y người lại lùi ra và vẫn giữ chặt vòng vây Dư Thương Hải.



Bỗng thấy Trương phu nhân bị rách một đường dài từ đuôi mắt xuống đến cằm về nửa mặt bên trái.



Dư Thương Hải bị trúng đao ở cánh tay bên tả, dường như do thanh Hổ đầu loan đao của đầu đà Cừu Tùng Niên chém phải. Tay trái hắn không cầm kiếm được nữa phải đưa sang tay mặt, nhưng bên vai hữu cũng bị thương rồi. Nếu bọn bảy người kia tấn công lần thứ ba nữa thì nhất định hắn bị loạn đao phân thây.



Ngọc Linh đạo nhân giơ cây lang nha trùy lên lớn tiếng:



- Dư quán chủ! Hai chúng ta cùng thuộc phái Thanh Thành, khuyên quán chủ nên đầu hàng đi là hơn. Dư Thương Hải hắng dặng một tiếng, tay phải giơ trường kiếm lên, nhưng mới được nửa vời, cánh tay đã kiệt lực lại rũ xuống.



Trương phu nhân coi bộ mặt ra chiều suy nhược, mà người mụ lại rất hung hãn, mụ không thèm lau máu tươi trên mặt, giơ cây thiết bổng lên trỏ vào Dư Thương Hải, giục:



- Lại...



Mụ định hô: "Lại xông vào đi!" song chưa dứt lời bỗng nghe có tiếng quát:



- Khoan đã!



Một người rảo bước tiến vào vòng chiến đứng bên Dư Thương Hải nói:



- Các vị lấy bảy chọi một chẳng là bất công lắm ư? Huống chi Dư tiền bối đã bảo "Tịch Tà kiếm phổ" không có ở trong tay y.



Người này chính là Lệnh Hồ Xung. Nhưng bọn Cừu Tùng Niên không quen biết anh chàng thiếu niên mặt mũi ốm o này.



Trương phu nhân trầm giọng hỏi:



- Ngươi là ai? Muốn vào đây chịu chết với hắn chăng?



Nguyên trước mặt mụ đã khó coi rồi. Từ lúc bị thương càng khiến cho người ta phải khủng khiếp.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Không phải tại hạ muốn vào chịu chết với y, mà vì thấy chuyện bất bằng, nên đứng ra nói một lời công đạo. Các vị không nên đánh nhau nữa.



Cừu Tùng Niên nói:



- Giết luôn cả thằng lỏi này đi!



Ngọc Linh đạo nhân hỏi:



- Ngươi là ai? Sao dám lớn mật càn rỡ, cãi thay cho người?



Lệnh Hồ Xung thở dài đáp:



- Tại hạ là Lệnh Hồ Xung. Không phải cãi thay người....



Chàng chưa dứt lời thì bọn Ðổng Bách song kỳ, song xà ác khất, Trương phu nhân đồng thanh la lên:



- Các hạ là... Lệnh Hồ công tử đấy ư?



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Tại hạ chỉ là một gã thiếu niên ở nơi sơn dã, hai chữ công tử khi nào dám nhận! Các vị có biết ông bạn của tại hạ chăng?



Bao nhiêu cao nhân kỳ sĩ trên đường đối với chàng tỏ vẻ tôn kính chìu đãi, đều nói vì chàng có ông bạn nào đó. Lệnh Hồ Xung nghĩ đến vỡ óc mà không đoán ra được mình đã giao kết với nhân vật thần thông quảng đại nào và tự bao giờ. Chàng nghĩ bảy người kia nói vậy liền đoán ngay sở dĩ bọn họ nể mặt ông bạn thần kỳ kia mà đối với mình trân trọng như vậy.



Quả nhiên Ngọc Linh đạo nhân đặt ngay cây bát giác lang nha trùy xuống, cúi đầu kính cẩn đáp:



- Bọn tại hạ bảy người vừa được tin liền lên đường đi suốt ngày đêm để cố tìm được tôn giá. Bọn tại hạ đắc tội đã nhiều, xin công tử min trách.



Trương phu nhân cầm cây thiết bổng tự đập vào người nói:



- Bọn tại hạ không biết Dư quán chủ là bạn với công tử nên có điều ngang ngược. May mà lão chỉ bị thương xoàng.



Dư Thương Hải hắng giọng. Tiếp theo thanh trường kiếm của hắn rớt xuống đất đánh choang một tiếng.



Nguyên vai hắn bị cây bát lang nha trùy của Ngọc Linh đạo nhân đánh trúng một đòn rất nặng, xương bả vai bị nát một nửa. Thương thế khá trầm trọng.



Hắn cố gắng chống chọi được một lúc. Sau không còn đủ sức cầm kiếm.




Ngọc Linh chân nhân giục:



- Nói mau! Ai lấy được kiếm phổ?



Du Tấn đáp:



- Dĩ nhiên là tại hạ muốn nói, sao các hạ nóng thế?



Bỗng nghe tiếng xe ngựa đến ngoài phạn điếm rồi đột nhiên dừng lại.



Một thanh âm khàn khàn cất lên hỏi:



- Lệnh Hồ công tử có trong đó không? Tệ bang đã sắp xe ngựa đến nghinh tiếp đại giá đây.



Lệnh Hồ Xung đang nóng nghe xem "Tịch Tà kiếm phổ" lọt vào tay ai để tẩy lòng ngờ vực của sư phụ, sư nương, sư đệ, sư muội đối với mình, nên không trả lời người bên ngoài, chàng tiếp tục giục Du Tấn:



- Có người đến rồi! Các hạ nói mau đi!



Du Tấn đáp:



- Công tử lượng thứ cho. Có người ngoài không tiện nói.



Bỗng lại nghe tiếng vó ngựa cấp bách hơn đang chạy ngoài đường phố. Bảy tám người cưỡi ngựa chạy như bay đến dừng lại trước cửa điếm. Một người thanh âm rất lớn cất lên:



- Huỳnh lão bang chúa! Phải chăng lão bang chúa đến đón Lệnh Hồ công tử?



Lão kia đáp:



- Ðúng rồi! Tư Mã đảo chúa ở đâu tới?



Người thanh âm rất lớn hắng giọng một tiếng. Tiếp theo là tiếng bước chân trầm trọng, một người thân hình to lớn tiến vào điếm. Lão đầu đà tóc dài Cừu Tùng Niên, thân thể đã cao lớn, nhưng so với lão này còn kém xa.



Ngọc Linh chân nhân nói:



- Tư Mã đảo chúa! Ðảo chúa cũng đến đây ư?



Tư Mã đảo chúa lại hắng giọng một cái, rồi lớn tiếng đáp:



- Xin mời Lệnh Hồ công tử lên Ngũ Bá Cương cùng quần hùng tương kiến.



Lệnh Hồ Xung chắp tay nói:



- Tại hạ là Lệnh Hồ Xung. Không dám phiền đến đại giá Tư Mã đảo chúa.



Tư Mã đảo chúa nói:



-Tiểu nhân là Tư Mã Ðại. Vì tiểu nhân từ lúc còn nhỏ người đã cao lớn nên gia phụ cho cái tên như vậy. Lệnh Hồ công tử cứ gọi thẳng tiểu nhân là Tư Mã Ðại hay hơn. Nếu không thế thì kêu bằng A Ðại cũng được, đừng gọi Tư Mã đảo chúa gì hết, A Ðại này không dám nhận đâu.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Tại hạ không dám.



Chàng giơ tay trỏ vào vợ chồng Nhạc Bất Quần giới thiệu:



- Hai vị này là sư phụ cùng sư nương tại hạ.



Tư Mã Ðại chắp tay nói:



- Tiểu nhân ngưỡng mộ đại danh từ lâu.



Rồi gã quay sang lại nói với Lệnh Hồ Xung:



- Tiểu nhân đến chậm, xin công tử tha lỗi.



Nguyên tên tuổi Nhạc Bất Quần lừng lẫy võ lâm, bắt buộc ai nghe thấy cũng đem lòng kính ngưỡng. Nếu gặp mặt đều chấn động tâm thần. Thế mà Tư Mã Ðại cùng bọn Trương phu nhân, Cừu Tùng Niên, Ngọc Linh chân nhân hết thảy đối với Lệnh Hồ Xung tỏ vẻ cực kỳ cung kính, còn đối với Nhạc Bất Quần lại thờ ơ lạt lẽo chẳng để ý gì. Họ có hỏi chẳng qua là vì nể mặt Lệnh Hồ Xung.



Nhạc Bất Quần đã làm chưởng môn phái Hoa Sơn ngoài 20 năm được người giang hồ cực kỳ tôn kính, bọn này tuy đối với tiên sinh không có vẻ cừu địch, nhưng họ không ra chiều trọng vọng tức là bỉ mặt tiên sinh rồi. Trong lòng tiên sinh không khỏi bực, may mà Nhạc tiên sinh đã dầy công phu hàm dưỡng, nét mặt vẫn thản nhiên không ra chiều phẫn hận.



Lúc này lão bang chúa họ Huỳnh đã tiến lại. Tuy lão tuổi ngoài tám chục chòm râu bạc chùng xuống trước ngực mà tinh thần hãy còn quắc thước. Lão nhìn Lệnh Hồ Xung vừa khom lưng nói:



- Lệnh Hồ công tử! Bọn anh em tại hạ có nhiều người kiếm ăn quanh quẩn gần đây mà không biết sớm đến đón tiếp công tử, thật tội đáng muôn thác.



Nhạc Bất Quần nghe lão nói mấy câu bất giác chấn động tâm thần tự hỏi:



- Phải chăng là lão?