Tiểu Nhân Ngư Liên Hôn Kí

Chương 10 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Khi đại hoàng tử bưng cơm trưa vào, vừa vặn thấy tiểu nhân ngư tỉnh lại, đang xoa mắt mơ mơ màng màng, “Em hình như nghe thấy thanh âm ca ca.”



“Ừ, anh ấy lại đây.”



“Em muốn đi tìm anh ấy chơi.” Nói xong tiểu nhân ngư muốn xuống giường.



“Ăn cơm trước.” Đại hoàng tử nắm lại đuôi cá đang hoạt động của hắn, đem người kéo vào trong lòng ngực mình, “Đợi lát nữa kêu người bảo anh ấy tới tìm em.”



Tiều nhân ngư nhìn chăm chú vào đuôi cá màu vàng của mình, vẻ mặt mệt mỏi, bắt đầu kiểm điểm chính mình, “Thực xin lỗi lão công.”



“Hử?” Đại hoàng tử đút cho hắn một miếng cơm, nói: “Tiểu hải sản còn biết hối lỗi, nói một chút sao lại xin lỗi anh?”



Tiểu nhân ngư đếm đầu ngón tay chậm rãi nói: “Không nghe lời của anh nhất đị phải ra biển khơi, không nghe lời anh bơi lội vượt qua nửa giờ, chiều sâu vượt quá năm trăm, phạm vi vượt qua một cây số….”



Đại hoàng tử vừa nghe cũng tức giận, hung tợn nhéo hai má của hắn.



Tiểu nhân ngư tiếp tục hối lỗi, “Bởi vì em không nghe lời, cho nên làm hại anh lại đây tìm em, gặp phải hải trùng, còn bị thương.”



Đại hoàng tử: “Ừ, thái độ không tồi, cho nên thế nào?”



Tiểu nhân ngư nuốt cơm xuống, ngực đầy tức giận nói: “Cho nên tất cả lỗi đều là do biển cả!” Nói chứ anh không tin, đều là do biển cả dụ dỗ em trước.



Đại hoàng tử:???



Đại hoàng tử cẩm chén đút vào trong tay hắn, “Tự mình ăn.”



Tiểu nhân ngư: “A.”



Nhắc tới bị thương, đại hoàng tử nhớ tới phía sau lưng chính mình bị thương nặng, hỏi: “Tiểu hải sản, vết thương sau lưng của anh là do em chữa khỏi?”



Tiểu nhân ngư đảo đảo bát cháo, lo lắng không đủ liền phun ra một chữ, “Không….”



Còn chưa nói xong đã bị đại hoàng tử nắm chặt cằm nâng lên, “Không cho nói dối, anh nhớ rõ ràng là có bị thương.”



Thấy vậy, tiểu nhân ngư ngoan ngoãn trả lời: “Em đút nửa viên trân châu cho anh mà thôi.”
Bàn tay của đại hoàng tử ở sau lưng nắm chặt thành quyền, trên mặt lại là nụ cười ôn hòa.



Tiểu nhân ngư theo bản năng sờ sờ bụng, gật đầu lại lắc đầu, mắt nhấc đến bên cửa sổ, hỏi : « Chúng ta muốn đi đâu sao ? »



Nâng người ngồi dậy xong, đại hoàng tử múc một muỗng cơm đưa đến bên miệng hắn, « Mang vợ đi lại mặt. »



Tiêu nhân ngư chớp chớp mắt, nuốt cơm vào miệng, vui vẻ nói : « Anh là cùng em về nhà ! »



Thấy hắn nở nụ cười, tâm tình đại hoàng tử âm trầm cũng chuyển tốt lên, cúi đầu hôn nhẹ hắn, « Ừ, cùng em về nhà. »



Tiểu nhân ngư thật sự vui vẻ, ăn cơm cũng không yên ổn, ngồi ở trên đùi đại hoàng tử ngửa đầu nhìn hắn, ngoan ngoãn khéo léo, « Anh có biết không, trong phòng của em có một cái vỏ ngọc trai đặc biệt đặc biệt lớn, bên trong đó có thiệt nhiều….. đồ vật này nọ, anh đoán xem là cái gì ? »



Đại hoàng tử lau lau cái miệng của hắn, rất là phối hợp đoán một câu, « Mù tạc ? »



Tươi cười của tiểu nhân ngư cứng đờ, nhớ tới hồi ức không quá vui vẻ, phồng phồng hai má, nhỏ giọng phản bác : « Mới không phải. »



Đại hoàng tử : « Đó là cái gì ? »



« Trân châu. » Tiểu nhân ngư thần bí dựa sát vào bên tai hắn, vừa êm ái vừa mềm mại, bên trong thanh âm mang theo ngọt nị, « Thiệt nhiều nha, em trộm giấu đi, được rất nhiều tiền nha, đều cho anh…. »



Đại hoàng tử bật cười, mềm lòng rối tinh rối mù, lại đau lòng muốn chết.



Nhiều trân châu như vậy, tiểu hải sản của hắn phải khóc bao lâu.



Lúc trước có thể cười nhìn hắn rơi lệ hóa châu, hiện tại nghe hắn nhắc tới liền chịu không nổi.



Không nhận được khích lệ đoán trước, tiểu nhân ngư có chút thất vọng, « Anh không cần sao. »



« Muốn, đương nhiên muốn, tất cả của tiểu hải sản anh đều muốn. » Đại hoàng tử ôm sát hắn.



Tiểu nhân ngư cười híp mắt, vẩy cá trên mặt sinh động không thôi.



Thiệt nhiều trân châu có thể dùng được thật nhiều thời gian đi.