Tiểu Nhân Ngư Liên Hôn Kí
Chương 8 :
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Người đại hoàng tử mang đến quyết định rất nhanh nã pháo vào mặt biển, đồng thời người lái du thuyền lùi lại vài thước, mặt biển oanh một tiếng tạo nên một bức tường nước cao mấy thước, tường nước nện xuống nước tạo thành một bọt sóng thật lớn, hải trùng bị pháo đánh chết từ dưới đáy biển nổi lên, máu đen lan tràn khắp nơi, tản ra mùi tanh tưới khiến người khác chán ghét.
Nhưng đây chỉ là một góc nhỏ mà thôi, càng nhiều hải trùng từ dưới đáy biển tuôn lên, cánh tay mãnh liệt nhảy lên hóa thành xúc tua chặt chẽ hút ở trên duy thuyền, đem du thuyền kéo vào dưới đáy biển.
Quả pháo mang tới chấn động đem mấy du thuyền phân tán ra, đại hoàng tử rút xa dao laser dùng sức chặt đứt xúc tua hải trùng, cau mày chùi đi niêm dịch bị phun lên mặt, quay đầu hướng tiểu nhân ngư hô to: “Đừng tới đây, bơi đi nơi an toàn!”
Lông mi tiểu nhân ngư bị nước làm ướt, một sợi một sợi hạ xuống rung động, “Em sợ hãi.”
Đột nhiên có hải trùng từ bên cạnh va chạm vào du thuyền của đại hoàng tử, đem du thuyền đẩy ra bên ngoài hơn mười thước, du thuyền lay động vài cái suýt nữa thì lật ở trong biển.
“Điện hạ, số lượng rất nhiều, chúng ta không đủ người.”
“Đàn sâu này có chuẩn bị mà đến, thông báo cho người lại đây, vừa đánh vừa rút lui, nhất định phải rời xa phương hướng căn cứ.” Đại hoàng tử lạnh giọng hạ lệnh, giẫm lên mép thuyền xoay người nhảy đến thuyền bé trống không bên cạnh.
“Điện hạ rất nguy hiểm!”
Đại hoàng tử khoát tay, hướng bọn họ làm cái thủ thế, nhóm cấp dưới đành nghe theo mệnh lệnh, thay đối phương hướng, đem hải trùng mang đi hướng bên kia.
“Tiểu hải sản lại đây.” Đại hoàng tử nhấn lung tung trên hệ thống lái của thuyền bé, mở ra hệ thống của thuyền, chính đến hình thức tự lái, hắn vội vàng hướng tiểu nhân ngư giang hai tay, “Đừng sợ, lại đây.”
Trên mặt tiểu nhân ngư có vệt nước, nhưng không có trân châu rơi xuống, đại hoàng tử biết hắn không khóc, nhưng lại thấy sợ hãi trong mắt hắn không chút nào che giấu, trong lòng càng thêm đau lòng, hối hận chính mình mềm lòng đem người thả ra.
Xoa xoa ánh mắt đỏ lên, tiểu nhân ngư nhu thuận vươn hai tay ướt đẫm, đại hoàng tử nắm thắt lưng đem hắn ôm lấy nhẹ nhàng đặt ở trong thuyền bé.
“Sẽ không để cho bọn họ biến em thành sashimi, đừng sợ.”
Tiểu nhân ngư ngửng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, trong đôi mắt màu làm toàn là tin tưởng.
“Vâng.”
Trong mặt biển nổi lơ lửng một đoàn thi thể cụt tay cụt chân, máu đen tản ra dày đặc tanh tưởi, tiểu nhân ngư mang thai nghe thấy không chịu được mùi này, trong não đều là muốn ói muốn ói, nhưng hắn biết tình huống hiện tại không được, nhìn đại hoàng tử tập trung lái thuyền bé, hai tay tiểu nhân ngư đè chặt ngực, cố gặng nhịn xuống dục vọng muốn nôn mửa.
Không thể làm cho đại hoàng tử phân tâm.
Đa phần hải trùng đều bị nhóm cấp dưới mang đi, chỉ có một bộ phận nhỏ theo đuôi đại hoàng tử không bỏ, xúc tua vài lận đụng vào thuyền bé của bọn họ.
Xúc tua chặt chẽ hút vào đáy thuyền bé, thân thể hải trùng mềm mại lặng yên không tiếng động hiện lên thuyền bé, múi tanh tưởi khiến tiểu nhân ngư quay đầu lại thấy hải trùng, sợ tới mức kinh hãi thét chói tai, liên tục lui tới chỗ đại hoàng tử.
Hơn phân nửa thân mình tiểu nhân ngư tránh ở phía sau đá ngầm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, tóc ướt sũng dính ở trên gò má, khiến cho hắn càng thêm đáng thương bất lực.
Hắn lắc đầu, sợ hãi nâng mắt nhìn về phía đại hoàng tử, màu đỏ trong mắt khó nén bi thương cùng ưu sầu.
“Ánh mắt em làm sao vậy? có phải bị thương hay không, nhanh lại đây cho anh xem!”
Màu mắt khác thường khiến cho đại hoàng tử chú ý, định lái thuyền bé đến chỗ tiểu nhân ngư.
“Không cần…..đừng tới đây….. đừng!”
“Anh không đi qua, vậy em bơi qua đây được không?” đại hoàng tử cố gắng nhẫn nại tính tình dỗ hắn.
“Em phải đi về…..”Tiểu nhân ngư che hai mắt của mình nói.
“Được, chúng ta cùng nhau trở về.”
“Không, em phải về thâm cung…..”
Đại hoàng tử nhăm mày, buồn bực dâng lên, hắn nghe hiểu được ý tứ của tiểu nhân ngư, tiểu hải sản là tính toán một người bơi trở về. Đầu đại hoàng tử nhất thời tức giận vang ong ong, ngay cả vết thương ở sau lưng cũng ẩn ẩn đau.
Hắn xoa xoa lông mày, tiếng nói khàn khàn đến đáng sợ, “Lại ầm ĩ cái gì, nơi này cách thâm cung vài ngàn dặm, em muốn bơi tới khi nào? Không bằng chúng ta cùng quay về, tiểu hải sản nhanh chóng lại đây cho anh!”
Tiểu nhân ngư lùi bước lắc đầu, một viên trân châu theo đầu ngón tay trắng noãn của hắn hạ xuống, chìm vào trong nước biển.
“Mẹ nó!” đại hoàng tử quyết đoán cởi quần áo, thả người nhảy vào trong biển khơi, hít khí bơi đến chỗ đá ngầm.
Tiểu nhân ngư bịt hai mắt nên không thấy, nghe thấy động tĩnh vừa định trốn, đã bị đại hoàng tử cầm cổ tay kéo về phía chính mình.
“Buông ra….”
“Chạy cái gì mà chạy, ngoan một chút cho anh.”
Tiểu nhân ngư liều mạng chạy trốn ra phía sau, sức lực to lớn lại kéo ngược đại hoàng tử tới đây, đại hoàng tử đơn giản qua theo, nắm vòng eo lạnh như băng kéo về phía chính mình, đem tiểu nhân ngư vây ở trong đá ngầm cùng ngực chính mình.
Cúi đầu thấy rõ hình dạng giờ phút này của tiểu nhân ngư, đại hoàng tử ngạc nhiên sửng sốt, kinh ngạc nói không ra lời.