Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể
Chương 43 :
Ngày đăng: 14:45 30/04/20
Trở lại tháng hai, tại Trường An, trong cung Đại Minh, cung yến Nguyên Tiêu kết thúc còn chưa tới vài ngày, hoa đăng trong cung còn chưa lấy xuống mà để lại cho mấy chủ tử ngắm thì hoàng trưởng tử Vũ Sâm đã chuẩn bị khởi hành trở lại biên cương.
Vũ Sâm ở trong cung tham gia cung yến cố ý chuẩn bị đưa tiễn mình xong, từ biệt Thánh Thượng, lại đích thân tiễn Thái tử Vũ Khôn trở lại Đông cung, cùng hắn hàn huyên tán gẫu dân sinh Bách Di nơi biên cương, sau đó mới chuẩn bị xuất cung.
Thái tử Vũ Khôn hàng năm ở trong cung tĩnh dưỡng, làn da trắng đến có chút không bình thường. Đối với vị huynh trưởng lớn hơn mình mấy tuổi, khi mới vừa trưởng thành thành một thiếu niên nho nhỏ thì đã tự xin rời cung trấn giữ biên cương này cảm tình có chút phức tạp.
Người ở bên cạnh hắn, bao gồm cả Hoàng hậu đều luôn dặn dò hắncần phải đề phòng đại hoàng tử, nhưng mặt khác, hắn đối với đại hoàng tử lại không thể kìm được sinh ra lòng ngưỡng mộ, đối với việc Vũ Sâm có thân thể khoẻ mạnh được rời xa kinh sư tự do rất là hâm mộ.
Huống hồ Vũ Sâm rắp tâm như thế nào được, hắn chỉ vừa mới trưởng thành đã tự xin rời kinh tránh xa tị hiềm, luôn đối xử tôn kính với Thái tử hắn, Vũ Khôn đối vị huynh trưởng này không hề sinh ra ác cảm.
Hai huynh đệ nói chuyện một lát, Vũ Sâm hướng Vũ Khôn thi lễ: “Ta hàng năm ở bên ngoài, phụ hoàng mẫu hậu đều có hoàng đệ tẫn hiếu, chỉ là mẫu phi của ta, còn xin phiền toái hoàng đệ!”
“Chúng ta là huynh đệ, sao lại khách khí như vậy?” Thái tử cũng đáp lễ lại: “Hoàng huynh trên đường cẩn thận, chỗ Hiền phi nương nương, hết thảy đã có ta!”
Năm trước Vũ Sâm trở về mới biết, năm trước suốt một năm, Hiền phi cơ hồ vẫn triền miên trên giường bệnh, nhưng thật ra Thái tử Vũ Khôn cứ năm ba ngày lại thúc giục ngự y chuyên xem bệnh cho mình chạy đến. Thái y tốt nhất trong thái y viện, trừ bắt mạch cho Hoàng thượngthì vẫn luôn túc trực ở Đông cung. Sau đó vẫn là Hiền phi tính toán ngày, thấy Vũ Sâm cũng sắp trở về từ biên quan thì mới gắng gượng ngồi dậy. Đợi Vũ Sâm trở về, có nhi tử làm bạn, qua năm mới thân thể của bà cuối cùng có điểm khởi sắc.
Vì thế, sau khi Vũ Sâm trở về còn đặc biệt chuẩn bị hậu lễ, đạ tạ Thái tử điện hạ.
Ninh vương phủ cách Đại Minh cung không xa, ra cung cưỡi ngựa mộtkhắc liền đến. Gia đinh canh cửa kiễng chân đợi một buổi tối, thật vất vả nhìn thấy bóng dáng đoàn người Ninh Vương, liền lập tức cho mộtgã sai vặt tiến vào nhị môn báo cáo Ninh vương phi.
Hồ Kiều đang ở hậu viện huyện nha viết thư cho ca ca mình.
Ca ca yêu quý, hiện giờ muội không thể về thăm ca tẩu được, muội vẫn nuốt lời rồi, làm phiền ca ca bái lạy bài vị cha nương thêm mấy cái, thỉnh cầu của huynh cha nương đã thực hiện vô cùng nhanh chóng, muội đã mang thai rồi...
Bi thương nhất là, từ sau khi nàng mang thai, ngoại trừ lúc đầu huyện lệnh đại nhân mừng như điên không chút nào che dấu thì sau đó cả người đều có chút có vấn đề thần kinh. Nếu không phải do cổ đạikhông có bệnh viện tâm thần, nàng còn lo lắng xem phu quân nhà mình có phải nên đến bệnh viện tâm thần hay không.
Mới đi được vài bước tới huyện học thì hắn đã nhắc nhở: “A Kiều, nay nàng không thể như trước kia nữa, nhất định không thể chơi loạn với mấy tiểu tử kia được!” Sợ nàng thật sự sẽ chơi loạn, cư nhiên còn ra bên ngoài mua một tiểu nha đầu mười bốn tuổi nhìn chằm chằm nàng, lại mua một bà tử đến nấu cơm, Hồ Kiều xem như hoàn toàn rảnh rỗi.
Làm cho một người cả ngày không chịu ngồi yên bỗng nhiên hoàn toàn nhàn rỗi, đó thực sự là một việc cực kỳ thống khổ.
Hồ Kiều tổng cảm thấy trên người mình sắp mọc rêu rồi.
Giờ thì hay rồi, không chỉ hoạt động huấn luyện thể năng giữa vợ chồng bị khẩn cấp kêu ngừng, tiếp đến sau khi ăn xong chữ cũngkhông cho viết, “Nếu nàng muốn đọc sách, ta đọc cho nàng nghe là được rồi. Viết chữ đọc sách, cẩn thận hỏng mắt.” Sách mà Huyện lệnh đại nhân đọc đều là sách thánh hiền, nghe mà đau hết cả đầu!
Dưỡng thai mà nghe sách nghiêm túc như vây, Huyện lệnh đại nhân chàng xác định sẽ không sinh hạ một mọt sách nhỏ ngốc nghếch chứ?
Hồ Kiều tỏ vẻ cực kỳ lo lắng.