Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 50 : Ngươi giống như heo vậy
Ngày đăng: 15:55 30/04/20
Ngày
hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cành cây sum xuê rơi vào
khuôn mặt Mai Tử, nàng nghe tiếng chim chóc kêu líu ríu mà tỉnh dậy.
Nàng
nhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh là đống củi đã cháy hết, A Mang thì đang tựa
vào gốc cây cúi đầu nghĩ cái gì đó, mà nam tử áo trắng đã sớm không thấy bóng
người.
Mai Tử
vuốt vuốt mắt để tỉnh táo lại, hàm hồ hỏi: "Hắn đâu rồi?"
A Mang
ngẩng đầu, khuôn mặt vốn non nớt có tia bất mãn, nheo con ngươi hỏi:
"Ngươi làm gì mà vừa tỉnh dậy liền hỏi hắn?"
Mai Tử
mở trừng mắt, từ trong chăn chui ra rồi xếp chăn lại, vừa dọn dẹp vừa nói:
"Người ta cho ta ăn, còn cho chúng ta sưởi ấm, đương nhiên ta muốn cám ơn
người ta."
A Mang
không có ý gì nữa nói: "Ngươi vừa bẩn lại vừa nát, giống như heo vậy, ngủ
thẳng muộn thế này mới tỉnh, đương nhiên không gặp được người ta rồi!"
Mai Tử
cũng cảm thấy mình ngủ thẳng đến giờ này có chút hơi quá, nhưng nàng lập tức
tìm cho mình một lý do: "Ở đây ngay cả con gà gáy sáng cũng không có. . .
. . ."
Nàng
còn chưa nói xong, A Mang liền ngắt lời nàng, chau mày xua tay nói: "Thôi
đi, ngươi đừng có nhắc đến mấy con gà nhà ngươi! Bây giờ ta cũng có thể nuôi
mấy con gà ở nhà, vài con trống vài con mái, mỗi ngày có thể thu trứng gà
rồi."
Mai Tử
le lưỡi một cái, biết mình lại trêu chọc vị A Mang này rồi, nhưng nàng cũng tò
mò: "Các ngươi không nuôi gà ở nhà, vậy bình thường không phải sẽ không có
gì đánh thức các ngươi sao?"
Nàng
nói như thế, một lúc sau vẫn không nghe thấy A Mang trả lời, quay đầu nhìn lại,
lại thấy A Mang đang kinh ngạc đánh giá mình.
Nàng
ngược lại cả kinh, lúc đầu không hiểu, sau đó chợt nhìn thấy tóc của mình rơi
trên bả vai, lập tức hiểu được. Thì ra cái mũ của nàng đã bị rớt, tóc đen dài
đến eo nhu thuận xõa trên bờ vai.
Tuy A
Mang đã sớm biết nàng là nữ nhân, nhưng cho tới bây giờ, nàng đều cực kỳ cẩn
thận, chưa từng lộ ra sơ hở gì, có lẽ là đêm qua ăn no quá mức nên nàng nhất
thời quên mất.
Ý thức
thấy ánh mắt A Mang nhìn mình có điểm lạ, mặt nàng đột nhiên đỏ, cuống quít đem
tóc kéo lên, lại dùng mũ che kín.
A Mang
lúc này cũng luống cuống, xoay mặt lầm bầm nói: "Thực ngốc, búi tóc cũng
không xong! Quả nhiên là đồ nhà quê!"
Khuôn
mặt Mai Tử vốn còn phát nóng, chợt nghe hắn nói như thế, nhất thời tức giận áp
đến, không vui trừng hắn một cái: "Lúc nào rồi còn ngồi đó lầm bầm, chúng
ta nhanh chóng lên đường đi!"
Bình
thường Mai Tử nói cái gì thì cũng luôn bị A Mang trào phúng một phen, nhưng đây
này: "Nhiều người như thế, ta làm sao tìm được hắn đây?"
A Mang
trấn an nàng nói: "Ngươi yên tâm, ta tự có cách. Nhưng ta phải đi gặp một
người trước, ngươi chờ ta một ngày, được không?"
Mai Tử
mặc dù nóng lòng, nhưng đã đi xa nhiều ngày đường như thế đều chịu được, đợi
thêm một ngày cũng không phải chuyện khó, liền gật đầu nói: "Được."
A Mang
dẫn Mai Tử đến một khách sạn nhỏ ở lân cận, mướn cho Mai Tử một phòng hảo hạng
để nàng ở đây một đêm. Trước lúc đi A Mang còn giữ lấy khung cửa nghiêm túc nói
với Mai Tử: "Bây giờ ta có chuyện phải làm, ngươi chịu khó ở đây chờ ta
một ngày, một ngày sau ta liền trở về mang ngươi đi gặp Tiêu Kinh Sơn."
Mai Tử
dùng sức gật đầu: "Được, vậy ngươi đi nhanh về nhanh."
Mai Tử
nhìn bóng lưng A Mang rời khỏi, nàng chợt cảm thấy trong lòng có chút khổ sở.
Nàng nghĩ đến hơn một năm trước lúc Tiêu Kinh Sơn rời khỏi nhà, bóng lưng của
hắn như thế nào nàng cũng chưa từng thấy qua .
Nhưng
nàng rất nhanh nghĩ đến mình ngay lập tức sẽ gặp được hắn, trong lòng vừa mong
đợi vừa thấp thỏm, nghĩ đến đường đi không biết dáng vẻ của mình dơ dáy đến mức
nào? Thế là vội vã gọi tiểu nhị, nói hắn mang nước nóng đến cho nàng tắm rửa kỹ
càng một chút.
Bây giờ
Mai Tử đã biết phòng thượng đẳng trong khách sạn chẳng những có nước ngâm chân,
còn có thể phân phó mang nước tắm đến.
Mai Tử
tắm nước nóng xong, hơi sửa sang lại búi tóc, lần nữa mặc vào quần áo của mình
ngày xưa ở sơn thôn, nhìn bóng hình đối diện trong gương rồi hài lòng gật đầu
một chút. Cuối cùng nàng cũng là Mai Tử vừa sạch sẽ vừa bóng loáng rồi.
Làm
xong việc này Mai Tử cũng không còn chuyện gì để làm, thế là liền bắt đầu khô
khan buồn chán chờ đợi. Đợi một lúc sau, cuối cùng trời cũng tối, Mai Tử nói
tiểu nhị mang một chút thức ăn tới, tùy tiện ăn xong liền lên giường ngủ sớm
một chút.
Lâu nay
đều ăn gió ngủ ngoài đồng, khó được bữa cơm nóng mềm dẻo như vậy, hơn nữa nghĩ
đến ngày mai có lẽ có thể được gặp Tiêu Kinh Sơn, Mai Tử trong lúc ngủ mơ cũng
cười.
Đang
ngủ say sưa chợt bên ngoài có một trận tiếng vang làm Mai Tử từ trong mơ sợ hãi
tỉnh dậy. Bây giờ nàng đã có thói quen nửa đêm bị quấy sợ hãi tỉnh dậy rồi.
Nàng ôm chăn cẩn thận nhìn đám người cùng ánh lửa di động ngoài cửa sổ, không
hiểu nghĩ, lần này lại là cái gì?
Rất
nhanh mặc quần áo vào, đẩy cửa nhìn một cái liền thấy bên ngoài toàn là đuốc và
người. Mai Tử mặc dù ra ngoài tiếp thu được không ít kiến thức, nhưng nhiều
người cầm đuốc như thế nàng thật chưa thấy qua bao giờ. So sánh với lúc bọn
cướp tới phá thôn Bích Thủy của bọn họ thì đó chính là Tiểu Vu* thấy Đại Vu a.
(*Vu :
Phù thủy)
Mai Tử
mới vừa đi ra khỏi cửa liền nghe thấy có một ít người mặc đồ quan binh lại đây,
cao giọng hô: "Ở lại hết trong phòng, kiểm tra từng phòng!"