Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 51 : Gặp Tiêu Kinh Sơn

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Mai Tử

bị người kia cao giọng quát như vậy thì thực sửng sốt, lập tức thấy phòng khách

bên cạnh đều bị mở, có quan binh lần lượt kiểm tra. Mặc dù không hiểu lắm nhưng

nàng biết lúc này không thể loạn động.



Sau đó,

một người hình như là người cầm đầu mang theo hai binh lính cầm đuốc đến bên

cạnh Mai Tử. Hắn đánh giá thần sắc bất an trong mắt Mai Tử một cái, sau đó cao

giọng hỏi: "Ngươi là ai, đến Vân Châu để làm gì?"



Giọng

nói hắn rất lớn, vang lên bên tai Mai Tử chấn động làm cho lỗ tai nàng cơ hồ bị

thương. Mai Tử cẩn thận đỡ lấy khung cửa, ngoan thuận đáp: "Ta từ huyện

Thanh Sơn tới đây, đến Vân Châu tìm người ."



Đầu

lĩnh nhìn dáng vẻ Mai Tử là người nông thôn không hiểu nhiều chuyện, nghĩ không

có gì quan trọng, thế là giọng nói cũng không giống trước nghiêm khắc nữa, hơi

dịu một chút hỏi: "Nói tên của ngươi."



Mai Tử

không dám chậm trễ, nghiêm túc đáp: "Ta họ Tô, người trong thôn gọi ta là

Mai Tử." Nàng suy nghĩ một chút lại vội vã bổ sung: "Mai Tử là nhũ

danh, ta không có đại danh."



Nàng

nói đến đây, đầu lĩnh không khỏi cười cười, đúng là đang nghĩ vị tiểu nương tử

nông thôn này cũng thật thú vị. Mà người cầm đuốc hai bên cũng không nhịn được

cười ra tiếng, bọn họ cũng xuất thân từ nông thôn, đừng nói tên là Mai Tử,

chính là Cẩu, Đản, A Ngưu, vân vân đều có, vì vậy nhìn tiểu Mai Tử cũng cảm

thấy rất là thân thiết.



Đầu

lĩnh thấy người bên cạnh cười, vội vàng thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn người

bên cạnh một cái, thế là người bên cạnh cũng chỉ có thể vội vã ngừng cười.



Đầu lĩnh

"Khụ" một tiếng, sau đó thẩm vấn Mai Tử: "Vậy trong nhà ngươi có

những ai, đến Vân Châu này muốn tìm người nào?"



Mai Tử

nghe đầu lĩnh hỏi, thế là liền đem tình huống trong nhà mình nhất nhất nói ra:

"Cha ta mất sớm, trong nhà chỉ có mẹ, muội muội Chu Đào đã gả ra ngoài

cùng một đệ đệ A Thu 11 tuổi. Phu quân ta từ năm trước ra ngoài tòng quân, đến

xuân năm nay cũng không có tin tức gì, cho nên ta liền đi ra ngoài tìm hắn. Ta

đi trên đường nghe ngóng được tin hắn đến Vân Châu này nên mới chạy lại đây."



Đầu

lĩnh gật gật đầu: "Nếu phu quân ngươi cũng ở Vân Châu, hơn nữa là cũng

tòng quân thì ngươi cứ nói xem thử, có lẽ chúng ta có quen biết. Nếu được còn

có thể truyền tin cho ngươi."



Mai Tử

nghe lời này, mắt lộ ra kinh hỉ, tuy A Mang đã nói mang nàng đi gặp Tiêu Kinh

Sơn, nhưng mà rốt cuộc vẫn phải chờ tới ngày mai. Bây giờ vị đầu lĩnh này vậy

mà nguyện ý truyền tin giúp mình, việc này không thể tốt hơn rồi.



Lập tức

nàng cười nhìn đầu lĩnh nói: "Đầu lĩnh đại ca, ngươi thật tốt! Phu quân ta

họ Tiêu tên Kinh Sơn, nếu đầu lĩnh đại ca có quen biết, làm phiền giúp ta

truyền cái tin a."



Lúc đầu

sắc mặt đầu lĩnh còn ôn hòa, nhưng khi nghe Mai Tử nói ra cái tên Tiêu Kinh Sơn

thì sắc mặt liền biến, mắt lộ ra vẻ kinh dị, nghiêm túc đánh giá Mai Tử từ trên

xuống dưới. Hai người cầm đuốc bên cạnh hắn cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ

lắm chuyện gì đang xảy ra.



Mai Tử

thấy vẻ mặt người này thật quỷ dị, không khỏi nghiêng đầu trách: "Vị đại

ca này, có vấn đề gì sao?"



Giọng


Nàng

chạy nhanh tiến đến, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ phải làm gì?"



Người

cầm đuốc nói:"Thôi phó tướng của chúng ta muốn dẫn ngươi đi gặp Tiêu đại

tướng quân."



Mắt Mai

tử sáng ngời: "Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá rồi !"



Người

cầm đuốc nghi hoặc nhìn bộ dáng vui vẻ của Mai tử, không khỏi kỳ quái, chẳng lẽ

người này thật sự là nương tử của Tiêu đại tướng quân?



Dọc

theo đường đi, người cầm đuốc đi phía trước, Mai tử đi phía sau. Trong lòng Mai

tử không yên, bất an nhưng lại hưng phấn không tự chủ được. Bỗng nhiên nàng nhớ

tới một chuyện "Vị này đại ca, xin hỏi trước ngực tướng quân nhà ngươi

cũng có một vết sẹo sao?" Mai tử rất hưng phấn, bắt đầu lo lắng có lẽ nam

nhân nhà mình chỉ trùng tên họ với Tiêu đại tướng quân gì gì đó thôi. Người cầm

đuốc bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: "Ta lại chưa từng nhìn thấy ngực của

tướng quân nhà ta, làm sao biết được chuyện này."



Mai tử

nghe vậy, chỉ có thể nở nụ cười, tiếp tục ngoan ngoãn đi về phía trước.



Một

đường đi, hán tử chung quanh hoặc là để cánh tay trần, hoặc là tay cầm trường

mâu tuần tra, nhìn thấy Mai

tử thì ngạc nhiên dè dặt cẩn trọng, cuối cùng cũng tới chỗ doanh trướng. Doanh

trướng kia màu đen, tôn lên viền vàng, so với doanh trướng phổ thông thì lớn

hơn rất nhiều, trước của doanh trướng còn có hai quân sĩ đứng thủ.



Thôi

phó tướng tối hôm qua đang đứng đó chờ, vừa thấy Mai tử đi lại, mặt không biểu

cảm trên dưới nhìn nàng, thấy tinh thần nàng xem như cũng được, mới nói:

"Đi theo ta."



Mai tử

nghe bên trong có nói tiếng, thanh âm trầm thấp, có chút quen thuộc, nhưng ​​

lại nghe không rõ, trong lòng không khỏi kinh hoàng, chẳng lẽ bên trong còn có

Kinh Sơn nhà mình? Thôi phó tướng thấy nàng dừng lại không tiền lên, nghi hoặc

liếc nhìn nàng một cái: "Theo ta đi vào a."



Mai tử

vội vàng gật đầu, hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào.



Khi đi

vào thì thấy bên trong là một đại sảnh bố trí có chút uy nghiêm, bên trong đại

sảnh có mấy cái ghế gập. Một cái ghế gập có một lão nhân quần áo đẹp đẽ quý giá

ngồi, phía sau lão nhân có người đứng, chính là A Mang.



A Mang

nhìn thấy Mai tử, kinh ngạc kêu một tiếng:"Mai Tử, sao ngươi lại tới

đây?"



Mai Tử

không để ý đến hắn, toàn bộ ánh mắt Mai tử bị một người ngồi trên cái ghế gập

khác hấp dẫn.



Người

kia, tóc đen vấn cao, mày kiếm bị tóc mai hơi che phủ, đôi mắt uy nghiêm, một

thân áo lam.



Lúc hắn

nhìn thấy Mai Tử tiến vào, đầu tiên là không thể tin được, sau đó đứng phắt

dậy, lúc đứng dậy áo bào phiêu đãng.



Hai mắt

chạm nhau, nhất thời lại không biết nói gì.