Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 52 : Chàng cái người ác độc này

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Hai mắt

nhìn kỹ nhau một hồi, cuối cùng mắt Mai Tử cũng rưng rưng hồng lên, cánh môi hồng

mọng run rẩy, muốn gọi tên của hắn nhưng làm thế nào cũng gọi không ra.



Lúc này

Tiêu Kinh Sơn mới phản ứng lại, sải chân rộng bước nhanh đến trước mặt Mai Tử,

yêu thương nhìn nàng, thấy nàng trừ tinh thần có chút tiều tụy cũng không có gì

khác trước, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: "Làm sao nàng tới đây được?"



Mai Tử

nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên, cuối cùng khắc chế không được khóc

sụt sùi, mấp máy miệng, câu thứ nhất nói với nam nhân nhà mình lại là:

"Lừa của chúng ta mất rồi."



Lúc nói

những lời này, mắt Mai Tử đã sớm nhẹ nhàng ướt át, nước mắt cuối cùng cũng lách

tách rơi xuống.



Tiêu

Kinh Sơn đành ở trước cái nhìn của thuộc hạ, của Vương gia, giơ tay lên giúp

nàng lau nước mắt, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, mất thì thôi." Lừa mất

không quan trọng, người không sao là được.



Mai Tử

nghe hắn nói như thế, trong lòng lại càng uất ức, nghĩ đến một đường phong

sương, "Oa" một tiếng khóc lớn, lập tức nhào vào lòng hắn.



Tiêu

Kinh Sơn có chút bất đắc dĩ nhìn cằm Thôi phó tướng ở một bên đã rớt xuống đất

rồi "Khụ" một tiếng nói: "Không sao." Mặc dù ngượng ngùng

nhưng hắn cũng không nhẫn tâm đem tiểu nương tử của mình rõ ràng ăn muôn vàn

khổ cực uất ức ở trong lòng đầy ra, chỉ có thể nâng tay có chút cứng ngắc, an

ủi vỗ vỗ sau lưng nàng.



Hắn làm

động tác này, chẳng những Thôi phó tướng không tin vào mắt của mình, ngay cả

tiểu thế tử A Mang cùng Thành vương gia ở phía sau cũng trừng lớn mắt. A Mang

chẳng những cảm thấy lạ lùng, càng thêm không dám tin, bây giờ trán hắn cũng đã

nghẹn hồng. Hắn nhìn Mai Tử thế nhưng chôn vào trong lòng Tiêu Kinh Sơn, cuối

cùng nhịn không được tiến lên lớn tiếng chất vấn nói: "Đây rốt cuộc là

chuyện gì?"



Phụ

thân của hắn, Thành vương gia đang ở phía sau hắn, sắc mặt thật không đẹp chút

nào nhìn hắn nháy mắt, nhưng hắn hoàn toàn không đếm xỉa. Hắn đương nhiên không

hiểu, vì sao Mai Tử lại xuất hiện ở đây, hắn càng không hiểu, vì sao bọn họ lại

thân mật ôm chặt nhau ở chỗ đó như thế!



Lúc này


Mai Tử

cảm thấy hít thở cũng có chút khó khăn. Thật ra lúc trước nàng quen biết với A

Mang, bởi vì là giả nam trang nên không có cảm giác gì, đánh một chút nháo một

chút cũng cảm thấy bình thường giống như đang đánh nháo với đệ đệ A Thu nhà

mình. Nhưng bây giờ A Mang lại nói vài câu kia rõ ràng là có ý khác .



Nàng

nhìn trộm Tiêu Kinh Sơn, chắc hắn sẽ không hiểu lầm cái gì chứ? Trời đất chứng

giám, nàng chưa từng làm ra chuyện gì phải xin lỗi hắn a! Nếu hắn không hiểu

lầm thì sao lại đen mặt như vậy, không nhìn nàng, cũng không để ý tới nàng?



Mai Tử

chợt có chút uất ức, đây là chuyện gì, A Mang người kia nghĩ thế nào thì có

liên quan gì đến nàng. Với lại, lúc đó hắn ra đi còn rộng lượng muốn nàng tái

giá, bây giờ cần gì phải bày ra tư thái như vậy.



Tiêu

Kinh Sơn vốn âm trầm nghiêm mặt không nói một lời, lúc này lại thấy nương tử

của mình chu chu cái miệng nhỏ nhắn, sắc mặt lộ vẻ uất ức, cuối cùng cũng không

đành lòng "Khụ" một tiếng phá vỡ không khì trầm tĩnh trong doanh

trướng.



"Đi

đường có tốt không?" Lời này mới xuất ra hắn liền biết mình nói một câu dư

thừa. Mất lừa, Mai Tử còn bị hiểu nhầm là gian tế bị bắt giam, chuyến này làm

sao có thể tốt được đây?



Mai Tử

nhỏ giọng nói: "Gặp phải rất nhiều chuyện a."



Tiêu

Kinh Sơn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, còn có vài sợi tóc

lòa xòa thì trên mặt lộ ra vẻ thương yêu. Đầu tiên là giơ tay vén tóc cho nàng,

sau đó lại đem tay nhỏ bé của nàng đặt trong lòng bàn tay, mềm giọng nói:

"Không sao, đã trôi qua, chuyến này nàng chịu nhiều cực khổ rồi."



Mai Tử

mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt lại lần nữa rơi xuống: "Người ta đợi

chàng một năm cũng không thấy một chút tin tức nào của chàng nên mới đi ra

ngoài tìm a. Dọc đường đi thứ này thứ nọ dọa ta sợ muốn chết." Hôm nay

thật vất vả mới tìm được hắn, hắn lại dùng sắc mặt như thế nhìn nàng.



Trong lòng

Tiêu Kinh Sơn càng đau, cuống quít đem nàng ôm vào lòng, không ngừng lên tiếng

trấn an nói: "Ngoan, đừng khóc, đều tại ta không tốt, là ta không

tốt."