Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 54 : Tiểu mai tử người này a

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Hai

người nói chuyện, Tiêu Kinh Sơn lại cầm tay Mai Tử lên: "Đi, đến doanh

trướng của ta trước đã."



Mai Tử

nhìn bốn phía xung quanh, biết đây là nơi làm việc nên liền lên tiếng

"Ừ" rồi đi theo hắn ra ngoài.



Vừa ra

khỏi cửa liền phát hiện bên ngoài đã sớm tụ tập đủ loại nhân vật. Có người lại

đây xem náo nhiệt, cũng có người đi tuần canh nhìn trộm qua bên này. Lúc này

những người đó thấy Tiêu Đại tướng quân dẫn theo tiểu nương tử đi tìm chồng

trong truyền thuyết ra cửa, vội vã cúi đầu làm bộ đang bận rộn.



Tiêu

Kinh Sơn đương nhiên biết bọn họ tò mò nhưng cũng không để ý. Hắn chững chạc

đàng hoàng nghiêm mặt, một đôi mắt nghiêm nghị quét qua mọi người, làm cho bọn

họ hoặc là nhanh chóng rút lui hoặc là vội vã tiến lên gật đầu chào hỏi.



Mai Tử

da mặt mỏng, trước nhiều ánh mắt chăm chú nhìn như vậy lúc đầu có chút không tự

nhiên. Sau này nàng lại cảm thấy bàn tay to đang dắt lấy mình truyền tới hơi âm

ấm có lực cùng bao dung, trong lòng dần dần bình tĩnh, bước đi cũng tự nhiên

hơn. Thế là nàng bắt đầu tò mò nhìn về phía bốn phía, gặp những ánh mắt kia

nhịn không được lòng hiếu kỳ len lén quan sát mình thì sẽ lễ phép nở một nụ

cười e thẹn, ngược lại làm cho người nhìn kia cười ngây người.



Thật

vất vả lướt qua mọi người, Tiêu Kinh Sơn dẫn Mai Tử đi tới doanh trướng hắn

nghỉ ngơi thường ngày, sau đó thuận tay thả tấm vải rèm doanh trướng lại, khiến

chúng che lại mọi ánh mắt tò mò trộm hướng nhìn qua bên này.



Tiến

vào phòng, Tiêu Kinh Sơn khác hẳn hình tượng Đại tướng quân mặt sắt bên ngoài,

một phen ôm lấy Mai Tử không ngừng, lại áp sát thân mật một hồi. Mai Tử bị hắn

mơn trớn dồn dập cuồng nhiệt đến không thở nổi, không khỏi né tránh lầm bầm

nói: "Hôm nay sao chàng lại biến thành người khác như vậy, giống như mấy

con gà trong nhà bị bỏ đói vài ngày ấy."



Tiêu

Kinh Sơn nghe nàng ví dụ như vậy, thật là vừa buồn cười lại vừa bực, cái tay

đang vuốt ve cái mông tròn đầy yêu kiều của nàng vỗ nhẹ một cái: "Nào có

ai nói phu quân mình như vậy."



Mai Tử

bị hắn đánh nhẹ, mặc dù không đau, nhưng vẫn làm nũng nhẹ nhàng non nớt nói:

"Không cần đánh ta, đau."



Tiêu

Kinh Sơn nhìn dáng vẻ này của nàng thật làm cho người ta yêu thương, lại không

nhịn được đem thân thể mềm mại của nàng áp sát tựa vào ngực mình, cúi đầu ở bên

tai, hai má nàng tinh tế gặm ăn.



Mai Tử

cảm thụ lồng ngực rắn chắc ấm áp của hắn, né tránh hắn đang cắn gặm, cười đánh

nói: "Ta đói chết rồi, chàng ngược lại lại ăn ta."



Tiêu

Kinh Sơn ôm nàng, cúi đầu nhìn kỹ nàng, thở dốc có chút không vững vàng:


Hắn

nhíu mày bất mãn nói: "Tiểu thế tử này quả nhiên thật không hiểu chuyện,

thế mà không biết cách chăm sóc nàng cho tốt."



Mai Tử

nghe lời này, con ngươi chuyển chuyển: "A, lúc đầu ta cũng cảm thấy người

này thật đáng giận. Nhưng sau khi nam tử áo trắng ấy xuất hiện, ta phát hiện A

Mang vẫn tốt vô cùng."



Tiêu

Kinh Sơn nghe vậy, nhíu mày hỏi: "Nam tử áo trắng? Đây là người nào?"



Mai Tử

nhìn dáng vẻ hắn kinh ngạc, thế là đắc ý cười, đem chuyện nam tử áo trắng kia

nói ra, bao gồm cả việc người ta cười thế nào thế nào với nàng, bao gồm cả việc

người ta mời nàng ăn thịt nướng thế nào, đều nhất nhất nói ra. Càng nói Tiêu

Kinh Sơn càng nhíu mày trầm tư.



Hồi

lâu, Tiêu Kinh Sơn hỏi: "Nàng nói, trước kia hắn mua mười cân thịt heo của

chúng ta?"



Mai Tử

gật đầu: "Đúng vậy, một lần mua mười cân luôn đấy."



Tiêu

Kinh Sơn lại hỏi: "Hắn vẫn mặc đồ trắng, vả lại còn nói quy củ trong núi

lúc đi săn?"



Mai Tử

không hiểu gật đầu: "Đúng vậy nha, hắn xác thực là có nói như thế."



Tiêu

Kinh Sơn trầm tư một phen, lại nghiêm túc hỏi Mai Tử về tướng mạo người kia.

Mai Tử nghiêng đầu miêu tả một phen, cuối cùng cảm khái nói: "Người kia

thật là đẹp mắt! Giống như là. . . . . . Giống như là mây bay trên trời

vậy!"



Khuôn

mặt nghiêm túc của Tiêu Kinh Sơn mang theo điểm không vui: "Người thì làm

sao có thể giống như mây, với lại mây cũng có loại tốt loại xấu, nàng không

thấy ban ngày trên trời có mây trắng, cũng có khi mây đen phủ đầy đấy

sao."



Mai Tử

bị hắn phản bác, bất mãn nói: "Cái gì mà mây đen phủ đầy, người ta chính

là một đám mây trắng trên núi bay giữa bầu trời trong vắt, đẹp vô cùng."



Tiêu

Kinh Sơn nghe lời này, xụ mặt không hề nói gì nữa.



Mai Tử

bất đắc dĩ liếc hắn, làm nũng kéo lấy

tay hắn nói: "Được rồi, đừng nghĩ về hắn nữa, chỉ là một đám mây mà thôi,

gió vừa thổi liền bay đi a. Nhìn chàng để ý thành dáng vẻ này kìa." Mai Tử

nói xong, buồn cười nhìn hắn: "Sao bây giờ chàng lại trở nên con nít thế,

nghe ta nói về nam nhân khác chàng liền xụ mặt."