Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 55 : Không được, muốn làm

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Khuôn

mặt Tiêu Kinh Sơn thoáng qua tia gian nan, che giấu nói: "Ta đâu để ý

chuyện này, ta đang suy nghĩ người này hình như ta đã gặp qua ."



Mai Tử

xoay người giạng hai chân ngồi trên đùi hắn, không hiểu ngẩng đầu hỏi:

"Sao lại chàng lại gặp hắn được?"



Tiêu

Kinh Sơn nghiêm túc nói: "Đúng vậy. Nàng còn nhớ ngày đó ta từng nói trong

núi gặp qua một người, rồi đem tay gấu của mình chia cho người kia một cái

không?"



Mai Tử

vội vàng gật đầu : "Nhớ kỹ a! Cũng vì chuyện này nên ta mới nghe

chàng nói về quy củ khi vào núi."



Tiêu

Kinh Sơn nhớ lại nói: "Khi ấy rõ ràng là trong rừng sâu thăm thẳm, nhưng

người kia lại mặt một thân áo trắng, rất thoát tục. Chúng ta nói chuyện rất vui

vẻ, ta mời hắn ăn thịt nướng, cũng chia cho hắn tay gấu. Khi ấy ta cho đó là có

duyên gặp mặt mà thôi, nhưng ai dè gần đây lúc chuẩn bị tấn công thành Thanh

Châu, phòng thủ cuối cùng của Bành vương gia thì lại gặp gian tế, hay phải nói

là thích khách? Thích khách này không mặc áo đen, hắn rõ ràng cả người mặc đồ

trắng đi vào quân doanh, coi 20 vạn đại quân của ta như không khí."



Mai Tử

nghe vậy cả kinh: "Chẳng lẽ người đó chính là người ta gặp được?"



Tiêu

Kinh Sơn trầm giọng nói: "Đúng vậy. Lúc đó hắn và ta gặp nhau ở thâm sơn,

ra khỏi núi còn mua thịt heo của nàng, thời gian và địa điểm lại rất trùng hợp,

hơn nữa diện mạo dáng vẻ bên ngoài theo như nàng tả thì bọn họ có thể là một

người. Sau đó hắn lại gặp nàng, chia thịt nướng cho nàng rồi cố ý nhắc tới quy

củ trong rừng, ta cảm giác đây chính là người đó."



Mai Tử

nhíu cặp mày nhỏ suy nghĩ một hồi: "Nhưng nhìn hắn rất giống người tốt,

nếu quả thật hắn như vậy, vậy vì cái gì hắn lại muốn giúp Bành vương gia?"



Tiêu

Kinh Sơn lắc đầu nói: "Ta cũng không biết. Tối hôm qua hắn xuất hiện lần

thứ nhất, ta ra lệnh cho người đuổi theo, ai dè hắn trốn vào khách sạn kia. Thế

là Thôi phó tướng mới mang người lục soát khách sạn, không ngờ nam tử áo trắng

tìm không ra, ngược lại đem Mai Tử của ta tìm thấy."



Mai Tử

nhớ tới chuyện mình bị hiểu lầm là gian tế rồi bị bắt giam, không nhịn được

buồn cười: "Nói như thế thì ta lại phải cảm ơn hắn. Nếu không nhờ hắn thì

không biết đến khi nào ta mới có thể gặp được chàng."



Tiêu

Kinh Sơn nghĩ đến việc này, cũng không nhịn được cười: "Nói như thế, hắn

ngược lại lại làm một chuyện tốt."



Hắn

cười rồi lại tư lự nói: "Trên đường hắn có lòng giúp nàng, xem ra người

này đối với nàng cũng không phải muốn hại, ngược lại lại là giúp. Nhưng hắn năm

lần bảy lượt đột nhập vào quân doanh, vả lại trong tay còn giữa một thứ quan

trọng, thật sự khó phân được là địch hay là bạn."



Mai Tử

tò mò hỏi: "Cái gì quan trọng vậy?"



Tiêu

Kinh Sơn lại không trả lời, sờ sờ tóc nàng nói: "Nàng mệt mỏi không, có

muốn lên giường ngủ một chút hay không?"


Nàng

mím môi cười, lệch đầu hư đốn nói: "Buổi tối ta nằm một mình cũng sẽ nhớ,

nhưng không phải là nhớ chàng."



Tiêu

Kinh Sơn nhíu mày nói: "A, vậy nàng nhớ ai hả?"



Mai Tử

cười cười hôn mạnh xuống vết sẹo thô ráp trước ngực hắn, mềm giọng nói:

"Vết sẹo này lúc đầu nhìn thật đáng sợ, bây giờ nhìn thế nào cũng thuận

mắt, thiếu chút còn thuận mắt hơn cả chàng, ta đương nhiên là nhớ nó."



Tiêu

Kinh Sơn thật là dở khóc dở cười, liền cố ý nghiêm mặt nói: "Tiểu Mai Tử

của ta thật đúng là càng ngày càng đáng giận, phải phạt." Vừa nói hắn vừa

cúi đầu dùng râu ria của mình cọ cọ hai bên má mềm mại của tiểu Mai Tử.



Râu của

hắn mảnh vụn cứng rắn, cọ xuống mặt Mai Tử vừa ngứa lại vừa đau, làm Mai

Tử cười nói hồ loạn né tránh. Nhưng hai người đang ở trên giường, Tiêu Kinh Sơn

lại cao lớn có lực, một Mai Tử nho nhỏ đâu thể thoát được, chỉ có thể mặc cho

hắn ôm lấy cọ cọ.



Cuối

cùng Mai Tử bị ôm vừa ngứa lại vừa cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra. Nàng

liền lấy nước mắt cố ý oán giận nói: "Đau chết, đau đến ta phải khóc rồi

này."



Tiêu

Kinh Sơn thấy hai mắt nàng hồng hồng, yêu thương đem nàng tiến vào lòng:

"Sau này không bao giờ để nàng một mình nữa."



Vợ

chồng hai người ở đây cười rộ, chơi nháo một hồi thì Tiêu Kinh Sơn lại đem nàng

ôm vào trong lòng. Mai Tử cảm thấy nam nhân này lại có ý đấy, đẩy lồng ngực hắn

ra nói: "Không phải vừa mới làm sao, không chịu nổi."



Tiêu

Kinh Sơn ở bên tai nàng mềm giọng hỏi: "Sao lại không được, bên này giường

không chắc, không bằng chúng ta dùng giường đất đi."



Mai Tử

nghe hắn nói trắng ra như vậy, núp ở trong lòng hắn e thẹn nói: "Vậy thì

không làm nữa."



Tiêu

Kinh Sơn hồi đáp chém đinh chặt sắt: "Không được, muốn làm."



Hắn

nhìn quanh bốn phía, thấy bên cạnh có một cây cột gỗ, nó dùng để chống đỡ doanh

trướng . Hắn liền đem Mai Tử ôm lấy, đặt xuống bên cạnh cột gỗ, lại để Mai Tử

đỡ lấy cây cột gỗ này. Lúc này Mai Tử còn chưa hiểu chuyện thế nào nên ngoan

ngoãn vịn cột gỗ.



Thế là

Tiêu Kinh Sơn để thân thể nàng nằm sấp về phía trước, mình thì từ phía sau bắt

đầu hành động. Mai Tử cảm nhận lửa nóng phía sau, lúc này mới chợt hiểu, thẹn

thùng oán giận nói: "Bên ngoài đều là người đấy, sao lại có thể như

vậy."



Tiêu

Kinh Sơn lúc này thở dốc hơi đục, động tác đã sớm trở nên dồn dập, nghe Mai Tử

nói như thế vừa làm động tác tiếp theo, vừa lên tiếng an ủi: "Không sợ,

không ai thấy."