Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 56 : Ta giúp nàng xoa xoa tay

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Tiếp

theo chúng ta dời ánh mắt chuyển sang những người quen cũ đã lâu chưa gặp, thủ

lĩnh bọn cướp ngày xưa cũng chính là Bùi Chiếm Phong Bùi đội trưởng hôm nay.

Hắn nghe người khác nói tiểu Mai Tử đến đây tìm phu quân, thế là liền hưng phấn

đi tìm thủ hạ của mình ngày xưa lại bên doanh trại của Đại tướng quân để bái

kiến phu nhân.



Hắn đi

cách doanh trướng chủ tướng không xa thì chợt dừng lại không nhúc nhích, nhìn

lá cờ màu vàng trên nóc doanh trướng mà thần sắc rất là quỷ dị.



Bên

cạnh hắn, tên cướp nhát gan ngày xưa thấy hắn như vậy thì kỳ quái hỏi:

"Sao không đi tiếp? Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"



Bùi

Chiếm Phong Bùi đội trưởng vội vàng lắc đầu: "Không sao không sao. Chúng

ta về trước đi, một lát sau hãy bái kiến tướng quân cùng phu nhân."



Một tên

cướp khác ở bên cạnh không hiểu hỏi: "Đã tới đây rồi thì tại sao không vào

a."



Sắc mặt

Bùi đội trưởng chợt trở nên uy nghiêm, không cần suy nghĩ nói: "Ta đã nói

đi là đi, các ngươi còn hỏi nhiều làm gì!" Vừa nói hắn vừa xoay người rời

đi.



Bọn

cướp càng thêm hoang mang, lão đại của bọn họ chưa bao giờ kỳ quái như thế a!



Trong

đó, có một tên cướp không nhịn được quay đầu nhìn một cái, vừa nhìn chợt phát

hiện có cái gì đó không đúng, không nhịn được hét lớn: "Kỳ quái, lá cờ

trên nóc doanh trướng động đậy kìa."



Bùi đội

trưởng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi hiểu cái gì, đây là

gió!" Vừa nói hắn vừa phất tay mang người rời khỏi.



Tên

cướp vô tội bị mắng cuối cùng liếc nhìn nóc doanh trướng một cái, sờ sờ đầu

nghi ngờ nói: "Là gió sao? Nhưng không có gió mà, lá cờ trên đỉnh của mấy

doanh trướng khác cũng đâu có động!"



Nhưng

hắn chỉ hoang mang một chút, rồi nhìn tất cả mọi người đã đi xa rồi thì cũng

vội vã chạy bộ đuổi theo.



Trong

doanh trướng, Mai Tử uất ức nói: "Chàng dùng sức quá lớn, tay ta đỡ lấy

cột cũng đau rồi."



Tiêu

Kinh Sơn thỏa mãn nở nụ cười, ôm lấy nàng đặt xuống giường: "Không sao, ta

giúp nàng xoa xoa tay."



Mai Tử

liếc hắn một cái: "Cánh tay cũng muốn."



Tiêu

Kinh Sơn tốt bụng vô cùng: "Được, cánh tay đương nhiên cũng sẽ xoa."



Mai Tử

ở trong chăn duỗi chân ra: "Chân cũng muốn, chân cũng đứng đến đau

rồi."



Bàn tay


Thôi

phó tướng cẩn thận nhìn sắc mặt Lỗ Cảnh An một chút. Lỗ Cảnh An này lại không

giống như đang nói giỡn, vì vậy hắn lại cúi đầu không dám đứng lên, chỉ cầm lấy

bọc hành lý trên lưng, hai tay nâng cao nói: "Tướng quân, đây là bọc hành

lý của phu nhân ở khách sạn, khi ấy phu nhân bị mạt tướng —— bị mạt tướng mang

về còn nhớ mãi không quên, mạt tướng nghĩ thầm bên trong nhất định có món đồ

quan trọng, cho nên hôm nay đặc biệt đi đến khách sạn lấy về."



Mai Tử

đã sớm chú ý tới bọc hành lý trên lưng hắn nhìn quen quen mắt rồi, đặc biệt nó

còn có dây thừng nhỏ màu đỏ nàng mang theo ngày xưa, chỉ là ngại vẻ mặt nghiêm

túc của Lỗ Cảnh An nên nàng không dám nhìn tới. Bây giờ nghe Thôi phó tướng nói

như thế, quả nhiên là túi của mình thật, nàng vui mừng hướng Tiêu Kinh Sơn nói:

"Ta còn cho là không tìm thấy bọc hành lý này, không ngờ Thôi phó tướng có

lòng như thế, vậy mà lại đi lấy cho ta."



Nàng

đương nhiên không dám nói lúc đó mình muốn đi lấy bọc hành lý nhưng Thôi phó

tướng lại cố tình không cho, nếu không Lỗ Cảnh An như ôn thần bên cạnh này lại

làm khó dễ Thôi phó tướng.



Thôi

phó tướng thấy Mai Tử nói như thế, biết nàng đỡ lời thay mình nên vội vàng bưng

bọc hành lý tiến về phía trước nói: "Phu nhân, mời kiểm tra xem hành lý

bên trong có bị thiếu hụt hay không."



Mai Tử

cười nhận lấy: "Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là vài bộ quần áo

cũ mà thôi." Nàng mở ra, quả nhiên những bộ quần áo kia đều ở đây, có vẻ

chưa từng bị người ta đụng qua.



Lỗ Cảnh

An thấy Mai Tử có lòng thay Thôi phó tướng nói chuyện nên nghiêm mặt nói:

"Thôi phó tướng à."



Thôi

phó tướng thấy Lỗ tướng quân lại nhắc tới mình, vội vàng xoay qua Lỗ tướng quân

cúi đầu: "Lỗ tướng quân."



Lỗ Cảnh

An làm khuông làm dạng nói: "Tiêu Đại tướng quân của các ngươi a, hắn luôn

đối đãi rộng lượng với thuộc hạ, đương nhiên sẽ không trách phạt các ngươi cái

gì, nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, ngươi làm vậy không phải là làm

tướng quân thất vọng hay sao? Ngươi hại tướng quân phu nhân của các ngươi chịu

bao nhiêu uất ức? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ai gánh vác đây?"



Ngữ

điệu hắn trầm trọng kéo dài làm cho Thôi phó tướng hổ thẹn cực kỳ, cúi đầu nhận

tội.



Tiêu

Kinh Sơn thấy thế đành cười nói: "Mà thôi, ngươi đã có lòng giúp phu nhân

tìm bọc hành lý trở về, cũng coi như là lấy công chuộp tội, chuyện này từ nay

trở đi không truy cứu nữa."



Có Tiêu

Kinh Sơn mở miệng hòa giải, cuối cùng Lỗ Cảnh An cũng ngừng lại, mà Thôi phó

tướng cuối cùng cũng cúi đầu lạy các vị trong doanh trướng rồi một đường lui

ra.



Lúc

này, người ngồi trong doanh trướng còn có Bùi Chiếm Phong cùng bọn cướp, bọn họ

đúng là lính dưới trướng của Lỗ Cảnh An. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng ai ai

cũng không khỏi ngầm hạ quyết tâm: vị Lỗ tướng quân này, sau này thế nào cũng

không thể đắc tội!