Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 57 : Không dính bụi bậm

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Thật

vất vả mới đợi được đến lúc mọi người đi ra, Mai Tử nghiêng đầu quan sát phu

quân mình, cũng là Đại tướng quân trong miệng người khác.



Tiêu

Kinh Sơn thấy dáng vẻ kỳ quái của nàng, cười hỏi: "Sao lại nhìn ta như

vậy?"



Mai Tử

nhíu mi nhỏ nói: "Chàng rời khỏi thôn chúng ta, làm thế nào có thể làm

tướng quân vậy? Trước kia có phải chàng rất lợi hại hay không, ta thấy bọn họ

đều sợ chàng."



Tiêu

Kinh Sơn ngồi bên giường, vỗ vỗ bắp đùi của mình để Mai Tử ngồi xuống, sau đó

ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Đây đều là chuyện trước kia, hỏi lại làm

gì."



Mai Tử

bất mãn đấm lồng ngực hắn, phẫn phẫn bất bình nói: "Đây đâu phải là chuyện

lúc trước, rõ ràng đang ở ngay trước mắt mà! Chàng thấy đấy, người ta đều gọi

chàng là tướng quân, nói thêm cho ta biết trước kia chàng như thế nào như thế

nào đi."



Nàng

chán nản lên án hắn: "Người khác đều biết chuyện trước kia của chàng, ta

lại không biết, chàng cứ giấu ta!"



Tiêu

Kinh Sơn nhíu mày nhìn dáng vẻ uất ức của nàng, có chút buồn cười, đáy mắt lộ

ra nụ cười.



Mai Tử

thấy vậy càng bất mãn, đầu ngón tay hung hăng đâm lồng ngực hắn: "Chàng rõ

ràng bắt nạt ta!"



Tiêu

Kinh Sơn đem ngón tay hư đốn của nàng nắm trong tay, cưng chiều nói: "Ta

làm sao có thể bắt nạt nương tử của ta, Mai Tử của ta muốn biết cái gì cứ hỏi

ta đi, vi phu dĩ nhiên biết sẽ nhất nhất nói hết cho nàng."



Mai Tử

cong môi nói: "Ta mới không cần cái gì cũng nhất nhất nói hết, chàng cứ

nói cho ta biết chàng làm thế nào mà lên được chức tướng quân này? Có phải

trước kia chàng phải làm rất nhiều việc hay không, chọn mấy việc lớn nói cho ta

cũng được."



Tiêu

Kinh Sơn thu lại nụ cười, trầm tư, lúc này mới thong thả nói: "Thật ra có

một số việc không phải là ta cố ý lừa nàng, chỉ là cảm thấy không cần thiết

phải nói. Hơn nữa, những chuyện hiểm ác kia, nói ra chỉ làm cho nàng tăng thêm

phiền não mà thôi."



Hắn thở

dài một tiếng, cúi đầu nhìn kỹ nàng: "Nhưng hôm nay ta mới cảm thấy, ta

vẫn phải nên nói cho nàng nghe, vợ chồng quý ở chỗ hiểu nhau. Chuyện quá khứ,

từ từ ta sẽ nói cho nàng."



Mai Tử

nghe hắn nói trịnh trọng thành khẩn như vậy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn

hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn khi nhớ lại chuyện cũ có vài phần nặng nề, đáy mắt


Từ lúc

hoàng thượng lên ngôi, liền có vài công thần khuyên hoàng thượng triệt hết hậu

họa về sau, nhưng hoàng thượng lại là người rất nhân từ, thế là vừa phong đất

vừa phong hào cho các vị Vương gia, để bọn họ chiếm giữ một phương của mình.



Vốn có

đất phong, làm vương ở đó, ngày qua ngày cũng sống rất tốt, nhưng Bành vương

gia kia lại cố tình không yên, hắn dã tâm không chết muốn làm hoàng đế. Hắn tạo

phản phen này, đừng nói là đám công thần lúc đó, ngay cả hoàng đế vốn là người

nhân từ cũng có thể đã bắt đầu hối hận: tại sao lúc đó lại muốn tha thứ cho đám

người kia!



Vào

thời điểm này, địa vị Thành vương gia cũng có chút khó tránh bị người hoài

nghi. Thế là lúc này hắn mới hấp tấp chạy đến Vân Châu, biểu lộ lập trường với

vị công thần khai quốc Tiêu Đại tướng quân này, đồng thời hiến bản đồ địa hình

thành Thanh Châu trân quý kia.



Như thế

một hồi, vị Tiêu Đại tướng quân này đầu tiên đối với mình cũng có vài phần ấn

tượng tốt, trước mặt hoàng thượng đương nhiên sẽ nói vài lời tốt hơn, Thành

vương gia suy tính cũng không có sai lầm gì.



Nhưng

ai dè con trai của mình lại tức giận tranh cãi, vậy mà có tình ý với phu nhân

người ta, chẳng những có tình ý, còn nói rõ rằng người ta già rồi, không xứng

với tiểu phu nhân yểu điệu.



Thành

vương gia thở dài, khi ấy hắn rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Đại tướng

quân kia đen lại!



Thành

vương gia đối diện con trai của mình khóc to: "A Mang à, con muốn cả nhà

chúng ta bởi vì con mà đồng táng hết sao?"



"Vậy

cha nói con nên làm sao bây giờ?" A Mang bị phụ vương của mình nói nửa

ngày, cũng có chút hối hận rồi.



Thành

vương gia thấy hắn hối hận, vội vã tranh thủ thời cơ: "Ngày mai ta dẫn con

đi nhận lỗi với hắn được không?"



A Mang

nghe vậy, nhất thời thối mặt ra: "Xin lỗi hắn? Con không muốn! Con làm gì

có lỗi? Con nói cái gì sai sao?"



Thành

vương gia vội vàng nói: "Không có, A Mang, con đương nhiên không có lỗi

gì. Nhưng chúng ta không phải đang trong tình thế bắt buộc hay sao? Chúng ta

phải bớt làm cao, da mặt phải dầy lên, dù chúng ta có đúng cũng phải nhận

chúng ta sai a!"



A Mang

suy nghĩ một chút thấy phụ vương vừa nói vừa mếu, khuôn mặt non nớt hạ lửa giận

nhẫn nhục cùng quyết tâm: "Được, vậy con sẽ đi với cha đến xin lỗi

hắn!"