Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 58 : Ai?

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Vài

ngày này ở quân doanh, mặc dù Tiêu Kinh Sơn luôn bận bàn chuyện cơ mật nên phải

tránh Mai Tử, nhưng đối với tình hình lúc này Mai Tử ít nhiều cũng biết một

chút. Bây giờ Bành vương gia kia đã bị dồn vào đường cùng, chỉ có thành Thanh

Châu này là phòng thủ cuối cùng của hắn, Tiêu Kinh Sơn mang theo đại quân cùng

quân của Lỗ Cảnh An nhập làm một, lại một đại quân khác cũng đã tới nơi này,

bây giờ chỉ cần ra lệnh một tiếng, mọi người sẽ công thành.



Vì sao

bây giờ Tiêu Kinh Sơn còn chưa công thành, Mai Tử tò mò hỏi hắn vấn đề này,

nàng cảm thấy sớm công thành một chút, bọn họ sẽ có thể về nhà sớm một chút.

Tiêu Kinh Sơn trả lời, chuyện này rất phức tạp, liên quan đến các lộ quân

thưởng phạt sau này, đồng thời hoàng thượng cũng nhân từ thể hiện một tia tình

cảm cuối cùng với người gọi là biểu thúc - Bành vương gia.



Mai Tử

nghe chuyện này liên quan đến nhiều việc như thế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ

nói: Thôi vậy, lúc chàng làm xong việc này, chúng ta liền về nhà đi, dù sao chỉ

cần chàng không xảy ra chuyện gì là được.



Tiêu

Kinh Sơn nghe lời này, tay đang cầm bút ngừng lại, lập tức cười: "Yên tâm,

ta sẽ không có chuyện gì."



Mai Tử

thấy hắn nói như thế, chợt nhớ tới chuyện khác, liền hỏi: "Nam nhân mặc áo

trắng kia, hắn trộm bản đồ Thanh Châu của bọn chàng, nếu như chàng bắt được hắn

thì sẽ xử trí thế nào đây?"



Mai Tử

ở đây mấy ngày cũng nhìn ra, gần đây Thôi phó tướng vẫn dẫn người đi lục soát

muốn tìm nam tử áo trắng kia. Nghĩ đến nụ cười như gió xuân thổi vào mặt của

người kia, cùng với ở đống lửa ấm áp trong rừng, thịt nướng thơm lừng, Mai Tử

cũng có chút lo lắng thay hắn.



Tiêu

Kinh Sơn ngẩng đầu liếc nhìn Mai Tử, sau đó cúi đầu cầm lấy bút phê duyệt

chuyện quân tình trên bàn, miệng không lịch sự chút nào nói: "Nên xử thế

nào thì xử thế đấy."



Mai Tử

cắn cắn môi, con ngươi chuyển chuyển, thật muốn hỏi nữa, nhưng nhìn dáng vẻ này

của Tiêu Kinh Sơn, bây giờ có hỏi cũng không hỏi được gì.



Lúc A

Mang bước vào quân doanh liền nhận được những ánh mắt cùng sắc mặt khó coi.

Những người đó rõ ràng là khách khí hữu lễ, thế nhưng trong khách khí còn mang

theo một tia bất mãn cùng khinh bỉ.



A Mang

hung hăng trừng qua, hắn rất bất mãn, hắn không phải là nói một câu thật tình

thôi sao, tại sao những người này lại nhìn hắn giống như nhìn thấy kẻ thù như

vậy?



Thành

Vương gia vừa hướng người ta gật đầu chào, vừa cuống quít kéo con cưng đi về

phía trước. Đứa con trai này a, hắn không gây chuyện thì sẽ không thoải mái

sao?
nằm nghiêng trên giường.



Đêm qua

Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn lăn lộn vài lần, bây giờ mới sáng sớm còn mệt mỏi nên

nàng chưa rời giường. Lúc này cái chăn đang đắp trên ngực nàng cơ hồ trượt

xuống, trên người tỏa ra tia biếng nhác. Nàng cũng không muốn giơ tay lên kéo

chăn lại, chỉ trở mình lật qua lật lại, để chăn tơ màu xanh mượt mà trượt lên

trượt xuống trước ngực, che chắn đi một chút phong cảnh mỹ lệ.



Lúc đầu

A Mang thấy Mai Tử trong lòng chỉ có kinh hỉ, đang nghĩ xem làm thế nào để chào

hỏi với nàng mà không kinh động đến người khác. Nhưng lúc này vừa thấy Mai Tử

trở mình lật qua lật lại, da thịt mềm mại bị chăn che chắn, lờ mờ có thể thấy

được rãnh đen trước ngực.



A Mang

lập tức sửng sốt, mắt trừng lớn, hai bàn tay chặt chẽ nắm lấy vải bạc doanh

trướng không dám động. Hắn cảm thấy cổ họng khát khô, tim trong ngực nhảy lên.

Hắn biết không nên, nhưng trong lòng dường như có một 100 con ngựa đang phi

nhanh, hắn không nhịn được muốn xem rõ ràng hơn một chút. Đây là nữ nhân cùng

hắn đi đường, từng tùy tiện nằm bên người hắn, thời gian đó hắn chưa từng có

một chút ít nghĩ xiên xẹo nào. Bây giờ nữ nhân này đã cách ngàn núi vạn nước,

hắn vắt hết óc nghĩ cách gặp mặt nàng, muốn nhìn nàng một chút.



Hắn

nhìn chung quanh một chút, phát hiện phía sau doanh trướng rất vắng vẻ, ngược

lại không có ai chú ý, thế là liền móc dao ngắn ra, lại đem khe hẹp rọc rộng

một chút. Nhưng ngay lúc này, tấm chăn tơ màu xanh trên người Mai Tử trượt

xuống, che hơn phân nửa phong cảnh, khe rãnh kia sáng sáng tối tối, hắn căn bản

nhìn không rõ, trong lòng liền vô cùng lo lắng.



Lúc này

Mai Tử đang lười nhác không thú vị mà nằm trên giường nhìn cái lều mà suy nghĩ.

Thật ra nếu là trước đó vài ngày, Mai Tử có lẽ sẽ cẩn thận, nhưng vài ngày nay

ở quân doanh đã lâu, biết người ở đây cũng rất tuân thủ quy củ. Doanh trướng

của Tiêu Kinh Sơn chưa từng có người dám tự tiện xông vào, vì vậy nàng cũng lớn

mật hơn, không cẩn thận như thế.



Nàng nằm

trên giường một hồi, nghĩ đến sáng sớm Tiêu Kinh Sơn hình như ra đi rất vội,

không biết lúc nào mới có thể trở về, mình có chút lười biếng như vậy, vẫn nên

mặc quần áo vào một chút. Tiêu Kinh Sơn vì sợ nàng nhàm chán nên sai người mang

đến một ít sách y thuật cho nàng. Nàng xem đến say sưa, có gì không hiểu sẽ đến

chỗ đại phu trong quân hỏi một chút.



Nghĩ

đến đây, nàng liền muốn dậy. Mà ngồi dậy đương nhiên chăn sẽ trượt xuống, thế

là nàng một tay bắt lấy chăn, một tay với lấy quần áo trên giá gỗ bên cạnh.



Con mắt

A Mang ở ngoài doanh trướng nhìn vào, thấy nàng chợt đứng dậy, ngược lại sợ hãi

giật mình, cho là mình đã bị phát hiện, không nhịn được "A" một

tiếng.



Mai Tử

cả kinh, giữ chặt lấy chăn che ngực lại, run rẩy hỏi: "Ai?"