Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 62 : Những nữ nhân kia đều đã là chuyện quá khứ

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Tiêu

Kinh Sơn nghe vậy lại sửng sốt, ở trong bóng tối nâng cằm nàng lên, cau mày

nhìn chằm chằm vẻ mặt Mai Tử nói: "Ai nói với nàng cái gì sao?"



Mai Tử

nghe lời này, trong lòng biết hắn tất nhiên có gì đó giấu nàng, lập tức càng

thêm không vui, chỉ truy vấn nói: "Chàng không muốn trả lời như vậy…vậy

chính là có rồi."



Tiêu

Kinh Sơn bị tiểu nương tử nhà mình bức như thế, một lúc sau nói: "Rốt cuộc

nàng muốn biết cái gì? Ai nói với nàng cái gì?" Giọng nói hắn không tự

giác cùng mang theo không tình nguyện.



Mai Tử

nghe giọng điệu Tiêu Kinh Sơn mang theo chút nghiêm khắc ý vị, nhất thời sửng

sốt. Nàng chưa từng bị hắn quát như vậy, lập tức rất uất ức, trong mắt có giọt

nước mắt muốn tràn mi, nhưng nàng vẫn nhịn được, áp chế nức nở làm bộ bình tĩnh

hỏi: "Chàng không cần hỏi ta người khác nói với ta cái gì, chàng chỉ cần

trả lời ta, trước kia có phải chàng đã từng muốn kết hôn với người khác hay

không là được."



Tiêu

Kinh Sơn chợt ngồi dậy, lạnh tanh nói: "Nếu nàng muốn biết, vậy ta liền

trả lời."



Mai Tử

nghe hắn nói như thế, trong tâm trầm xuống, chợt cảm thấy đáp án này mình không

muốn nghe chút nào, nhưng nàng vẫn mở to mắt nhìn thân ảnh mông lung lạnh lùng

bên cạnh.



Trong

bóng tối, ngữ điệu Tiêu Kinh Sơn cơ hồ nghe không ra bất cứ tia cảm tình nào:

"Phải, có một người, ta từng cảm thấy ta nên cưới nàng ấy."



Mai Tử

nghe, trái tim giống như lập tức bể ra.



Nàng

cúi đầu, chặt chẽ nắm lấy góc chăn, nước mắt lại chảy xuống.



Nước

mắt chảy xuống không tiếng động, ngấm vào trong chăn, Mai Tử cố gắng khống chế

mình, không phát ra tiếng khóc sụt sùi nào.



Tiêu

Kinh Sơn quay đầu nhìn kỹ Mai Tử, chợt thấp giọng than thở: "Nàng cần gì

hỏi những chuyện này, những nữ nhân đó đều đã là chuyệ nquá khứ, ta đã sớm

quên."



Mai Tử

nghe giọng nói hắn trở nên nhu hòa, trong lòng lại càng uất ức, cuối cùng không

nhịn được khóc ra tiếng.



Tiêu

Kinh Sơn rốt cuộc vẫn không đành lòng, đưa tay muốn cầm lấy tay nàng, nhưng Mai

Tử đang bực, nhẫn tâm phất tay, ngược lại để tay Tiêu Kinh Sơn rơi vào khoảng

không.



Tiêu

Kinh Sơn nén bực giải thích nói: "Mai Tử, việc này thực sự đã là quá khứ,

nếu nhắc tới chỉ thêm rắc rối mà thôi. Hôm nay nếu nàng hỏi, vậy bây giờ ta chỉ

có thể nói cho nàng một chút, nàng có vấn đề liền hỏi đi, phàm là chuyện có thể

nói ta nhất định sẽ nói. Qua hôm nay, chuyện này cũng đừng nhắc lại nữa."
tốt, mấy ngày này việc quân quá bận rộn, không chú ý thân thể của nàng, để nàng

ngã bệnh như thế."



Mai Tử

lắc lắc đầu, phí lực phát ra âm thanh khàn khàn: "Không trách chàng, là ta

không chú ý bản thân mình." Nàng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, có lẽ cũng

yêu cầu quá xa vời nên mới rơi vào tình cảnh hôm nay. Nếu trước kia ở trong

núi, thời gian đó cái gì cũng không hiểu, gả cho một hán tử sinh con trồng

trọt, làm gì phải nghĩ nhiều chuyện như thế này.



Ngựa

cộc cộc đi phía trước, xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt đi phía sau, Mai Tử ngồi trong

xe lắc qua lắc lại cuối cùng cũng đến nhà nông nơi Tiêu Kinh Sơn đã sớm sắp

xếp.



Chỗ này

có sân rất lớn, là một nhà phú hộ chuyên dùng đế trông coi đất đai lân cận.

Thôi phó tướng dẫn đầu đi vào, phái người bắt đầu dọn dẹp, kỳ thật tòa nhà này

vốn đã được dọn dẹp thoải mái sạch sẽ nên cũng không cần dọn dẹp cái gì nữa.



Tiêu

Kinh Sơn cẩn thận ôm Mai Tử vào trong lòng, xuống xe ngựa tiến vào sân, đi vào

nhà rồi đem nàng đặt xuống giường.



Mai Tử

nằm ở chỗ đó, ánh mắt có chút mất đi thần thái nhìn chằm chằm Tiêu Kinh Sơn.



Tiêu

Kinh Sơn thấy nàng như vậy, cúi đầu xuống bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: "Mai

Tử?"



Mai Tử

phí lực mở to miệng, khàn khàn nói: "Chàng phải cẩn thận, nhớ kỹ sớm trở

về với ta."



Tiêu

Kinh Sơn nhìn dáng vẻ tái nhợt không khỏe của nàng, gương mặt kiên nghị hiện ra

đau lòng: "Yên tâm, rất nhanh."



Mai Tử

vô lực nở nụ cười: "Chờ chàng trở về, mang ta đi kinh thành, sau đó chúng

ta sẽ về nhà, đúng không?"



Tiêu

Kinh Sơn nặng nề gật gật đầu, gian nan nói: "Ừ, đến lúc đó sẽ về

nhà!"



Không

biết có phải Mai Tử quá mức không khỏe rồi hay không, nàng vậy mà lại nghe thấy

giọng nói của Tiêu Kinh Sơn có chút nghẹn ngào.



Đám

người Thôi phó tướng thấy vậy, nhìn nhau liền lui ra ngoài.



Trong

phòng chỉ còn sót lại Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn, một phen trầm mặc rồi Tiêu

Kinh Sơn cúi đầu nhìn kỹ Mai Tử, chợt cúi đầu hôn lên môi của nàng.



Dán lên

môi nàng, giọng nói trầm thấp của hắn nói như thế: "Mai Tử, đời này, người

có thể làm ta đau lòng như thế cũng chỉ có mình nàng, không còn người

khác."