Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 61 : Chính là ghen đấy, vậy thì sao ?

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Chờ lúc

Mai Tử mở hé mắt ra thì trước mắt vẫn là màn đêm, lờ mờ có thể thấy được đỉnh

doanh trướng phía trên. Mai Tử cảm thấy dị dạng bên cạnh, vươn tay ra thì phát

hiện Tiêu Kinh Sơn đã tỉnh dậy rồi.



Trong

bóng tối, hắn chau mày, hai con mắt thâm trầm bất trắc.



Mai Tử

nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?" Sao nửa đêm lại tỉnh dậy, vì sao Tiêu Kinh

Sơn cũng tỉnh lại rồi?



Tiêu

Kinh Sơn thấy nàng tỉnh lại, an ủi vỗ vỗ tay nàng, nhẹ giọng nói: "Bên

ngoài hình như có tiếng vang, ta đi ra ngoài xem một chút."



Trong

lòng Mai Tử động một cái, vậy mà lại nhớ tới tình cảnh A Mang xuất hiện lúc ban

ngày, không khỏi lo lắng, không phải A Mang lại chạy tới đây chứ?



Tiêu

Kinh Sơn thấy sắc mặt nàng không tốt, cho là nàng sợ nên an ủi nói: "Bên

ngoài thị vệ cùng tướng sĩ tuần canh đều ở đây, không có chuyện gì đâu."



Mai Tử

gật gật đầu: "Ừ, vậy chàng cẩn thận chút."



Tiêu

Kinh Sơn ôn nhu nói: "Yên tâm đi." Vừa nói hắn vừa vuốt vuốt tóc

nàng, xoay người rời khỏi doanh trướng.



Mai Tử

thấy hắn rời khỏi, không nhịn được quay đầu xem xét chỗ vải bố bị cắt lúc ban

ngày, lại bối rối nhớ tới lúc bọn cướp tấn công vào thôn Bích Thủy trước kia,

luôn cảm thấy thấp thỏm, trong lòng như bị cái gì đó nhéo lấy.



Chợt

nghĩ tới trước đây không lâu, lúc ban đêm trong rừng sâu A Mang chán ghét nói

nàng nha đầu nông thôn non nớt ngây thơ. Bây giờ nàng nghĩ lại lại đột nhiên

phát hiện ra một đường đi này, thì ra hắn đã sớm thể hiện tình cảm, chỉ là nàng

không phát hiện ra mà thôi.



Mai Tử

càng cảm thấy áy náy, nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng gào thét bên ngoài,

nhìn ánh đuốc lấp lánh, nàng càng thêm đứng ngồi không yên.



Không

nhịn được xuống giường, vén cửa sổ doanh trướng nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên

ngoài đã có rất nhiều tướng sĩ, vây đến ba tầng, đang cầm đuốc tìm kiếm gì đó.



Trên

người Tiêu Kinh Sơn chỉ mặc một cái áo đen, đứng sừng sững trong bóng tối, rõ

ràng nói: "Bằng hữu ba lượt tiến vào quân doanh của ta, hai lần Tiêu mỗ

không có trong quân. Lần này các hạ và ta lại có duyên, ngại gì không hiện thân

gặp mặt?"



Mai Tử

nghe lời này, trong lòng cuối cùng thở một hơi, người đến không phải A Mang mà

là nam tử áo trắng trước kia đã từng đề cập qua.



Nhưng

nam tử áo trắng là người nào, vì sao lại muốn giúp nàng, vì sao lại cướp đi bản

đồ Thanh Châu, vì sao hôm nay lại tiến vào quân doanh?



Đang

muốn nghĩ, chợt nghe thấy một tiếng cười ôn nhu, trong tâm Mai Tử nhất thời chú

ý, quả nhiên là nam nhân mình từng gặp trong rừng!



Nam tử


Hắn đem

giấy da dê cất xong, sau đó đi tới bên giường ngồi xuống, bàn tay duỗi tiến vào

chăn.



Mai Tử

âm ấm chợt bị bàn tay lạnh cầm lấy, rất không thoải mái, uốn éo người oán

trách: "Đừng tiến vào, tay lạnh quá."



Bàn tay

Tiêu Kinh Sơn lại được một muốn mười du dời trên người nàng, trong miệng cười

nói: "Sờ một chút liền ấm a."



Mai Tử

nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, lời này nói vậy cũng đúng, sờ một cái dĩ

nhiên là ấm áp rồi.



Tiêu

Kinh Sơn dứt khoát nằm xuống, tiến vào trong chăn, bàn tay đem Mai Tử ôm vào

lòng, càng thêm tùy ý sờ.



Mai Tử

đem sở trường lấy đầu ngón tay chọc chọc vào lồng ngực hắn, bất mãn nói:

"Ta thấy chàng ở bên ngoài lấy được cái bản đồ gì gì kia, trong lòng vui

vẻ nên mới đùa bỡn ta."



Bàn tay

Tiêu Kinh Sơn đem ngón tay nàng đan chặt, nhìn chằm chằm con ngươi nàng hỏi:

"Vừa rồi nàng lại len lén chạy qua nhìn là nhìn cái gì?"



Đầu

ngón tay Mai Tử hư đốn giãy giãy lòng bàn tay hắn không khuất phục, xoay mặt đi

nói: "Có thể nhìn cái gì, chính là lo lắng cho chàng."



Tiêu

Kinh Sơn lại không tin: "Ta thấy nàng lo lắng cho người khác thì đúng

hơn."



Mai Tử

vội vàng lắc đầu: "Đâu có, trừ chàng ra, ta còn có thể lo lắng ai !"



Tiêu

Kinh Sơn nói chuyện có chút cắn răng cắn lợi: "Quá mức, vợ con nương tử

của ta bây giờ không phải là tiểu cô nương ngày ấy ở trong thâm sơn không hiểu

sự đời nữa rồi! Cái gì mà tiểu thế tử Vương gia, cái gì mà đại hiệp áo trắng

không rõ tung tích, dọc đường đi cũng giúp được nhiều việc đấy."



Mai Tử

nghe lời này, giống như tìm ra được nhược điểm, đâm đâm lồng ngực hắn nói:

"Chàng thường ngày luôn giả vờ hào phóng, tối nay đang vui vẻ nên đem mấy

chuyện ghen tuông kia nói ra phải không."



Tiêu

Kinh Sơn nghe nói vậy ngốc ra, trên mặt có chút hiện hồng, lại mạnh miệng nói:

"Chính là ghen đấy, vậy thì sao?"



Mai Tử

không ngờ hắn lại dứt khoát thừa nhận, ngược lại bị nghẹn một chút, lập tức

phản ứng lại, kêu lên: "Chàng nếu nói như vậy, ta ngược lại muốn hỏi một

chút."



Tiêu

Kinh Sơn nhíu mày nhìn nàng: "Được, nàng lại muốn hỏi cái gì?"



Mai Tử

nhất thời không biết lên tiếng như thế nào, cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối

cùng buồn bực nói: "Trước kia chàng….trước kia chàng có muốn cưới cô gái

nào không?"