Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 60 : Không thể vào kinh thành với tiêu kinh sơn
Ngày đăng: 15:55 30/04/20
Mai Tử
thấy A Mang ấp a ấp úng, trong lòng lại không có hảo cảm, lạnh mặt nói:
"Hắn là phu quân của ta, trước kia hắn như thế nào đương nhiên hắn sẽ nói
cho ta biết, ngươi cần gì ở đây đâm chọt gây xích mích." Trong lòng nàng
chợt cảm thấy có chút hối hận khi giữ A Mang ở đây, nàng không muốn nghe A Mang
nói về Tiêu Kinh Sơn như thế.
A Mang
thấy nàng như vậy, biết nàng hiểu lầm rồi, vội la lên: "Ta là có ý tốt,
ngươi căn bản không biết chuyện trước kia."
Mai Tử
trong lòng càng tức giận: "Ngươi không cần cho ta biết, ta căn bản không
muốn biết! Ngươi vẫn nên nhanh nhanh đi ra ngoài đi, tránh cho người khác biết
chuyện còn cho rằng ta với ngươi có gì mập mờ!"
A Mang
nghe vậy, cắn răng hạ giọng hô: "Ngươi cho rằng hắn đường đường là một Đại
tướng quân sao, vì sao hắn rời triều đình mà ngay cả một người thân cũng không
có? Ngươi biết vì sao sao?"
Mai Tử
nhíu mày phản bác nói: "Không có thì như thế nào, không có không phải
chuyện gì sai, nguyên nhân chính là vì hắn không có người nhà nên trở về mới
cưới ta."
A Mang
lại không đoái hoài đến hành động dường như muốn bưng lỗ tai của Mai Tử, cắn
răng cắn lợi mà nói: "Bởi vì mọi khuê tú trước kia hoàng thượng tứ hôn cho
hắn, tất cả đều xảy ra chuyện! Không một ai thoát khỏi rủi ro!"
Mai Tử
nghe mà ngây người, hé ra cánh môi hồng nhuận nhưng không nói được gì, nàng
không hiểu chuyện rủi ro là ý gì.
A Mang
thở dài, chân thành nói: "Mai Tử, ta sợ ngươi cũng xảy ra chuyện."
Mai Tử
lại không hiểu, hoàng thượng từng tứ hôn cho Tiêu Kinh Sơn, sau đó những người
kia đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
A Mang
xem xét bên ngoài, thấy những tướng sĩ tuần canh bên ngoài vì không tìm thấy
tung tích gì nên dần dần tản đi rồi, lúc này mới nói: "Mà thôi, chuyện
này ta cũng không thể nói lung tung, sau này có lẽ ngươi sẽ biết. Đừng có ngây
ngô bên cạnh Tiêu Kinh Sơn, nếu ngươi đã gả cho hắn rồi thì không có cách nào.
Bây giờ ta chỉ có thể cho ngươi biết một chuyện, ngươi nhất định phải nhớ lấy,
không thể vào kinh thành với Tiêu Kinh Sơn, nhất định không thể đi, nhớ
lấy!"
Trong
lòng Mai Tử nghi ngờ, đang muốn kéo lấy A Mang hỏi thêm thì lại nghe bên ngoài
truyền đến tiếng bước chân, sau đó có thị vệ gọi tướng quân, giọng nói này rõ
ràng là Tiêu Kinh Sơn đã trở về.
A Mang
nghe giọng Tiêu Kinh Sơn, hoảng hốt vội nói: "Ta đi trước, gặp lại
sau." Vừa nói hắn vừa vung rèm bên cạnh, giống như con mèo cong eo chui
ra.
Mai Tử
ngây người, đang nghi ngờ thì lại nghe thấy tiếng Tiêu Kinh Sơn vén rèm bước
vào.
Tiêu
Kinh Sơn thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng tiến lên sờ sờ trán nàng:
"Sao sắc mặt lại khó coi như thế? Vừa rồi ai dọa nàng?"
Lúc sau
Tiêu Kinh Sơn duỗi tay qua nắm tay Mai Tử. Mai Tử do dự một chút rồi cầm ngược
lại hắn.
Tiêu
Kinh Sơn kéo tay nàng chợt lật người một cái, Mai Tử chỉ cảm thấy trước mắt
mình tối sầm, liền bị hắn đè cả người dưới thân.
Tiêu
Kinh Sơn thở dốc nặng nề mà áp lực, động tác thô lỗ mà khắc chế, nhanh chóng áp
sát chặt, tiến vào, sau đó mãnh liệt công phạt.
Mai Tử
cảm thấy mình giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ trong dòng nước
xiết, gió thổi mưa rơi phiêu đãng kịch liệt. Thân thể không có chỗ nào không bị
nam nhân này nắm trong tay, thở dốc cùng tiếng kêu cũng thuận theo động tác của
hắn mà phóng đãng.
Đến
cuối cùng, Tiêu Kinh Sơn chợt trở nên gấp gáp, động tác mau mà sâu, nhiều lần
nhập hết vào động, một lần so với một lần càng mãnh liệt. Mai Tử nghe tiếng ván
giường kêu vang, liều mạng cắn răng nhịn xuống tiếng ngâm nga nói: "Cẩn
thận chút, có tiếng vang."
Tiêu
Kinh Sơn lại tỏ thái độ khác thường, trầm giọng nói: "Vậy thì sao?"
Vừa nói
động tác phía dưới vừa tăng nhanh, nhanh đến mức Mai Tử cơ hồ không chịu nổi.
Lúc nàng cho là mình không chịu được nữa thì cuối cùng một trận kinh luyến cũng
kết thúc.
Mồ hôi
trên ngực Tiêu Kinh Sơn nhỏ giọt xuống trước ngực Mai Tử. Mai Tử nhắm mắt lại
cảm thụ lửa nóng từ vực thẳm từ từ thối lui.
Tiêu
Kinh Sơn lật người, đem nàng ôm vào lòng.
Mai Tử
dần dần cảm thấy hô hấp bình thản đang vờn quanh cánh mũi, nàng mở hé mắt.
Lúc con
ngươi mở hé ra, nàng thấy trong bóng tối cũng có một đôi con ngươi đang trầm
mặc nhìn mình.
Bốn mắt
nhìn nhau, Mai Tử muốn lên tiếng nói chuyện. Lúc này Tiêu Kinh Sơn cũng muốn
lên tiếng nói chuyện.
Hai
người dừng lại, Tiêu Kinh Sơn sờ sờ hai má Mai Tử, khàn khàn nói: "Nàng
nói trước đi."
Mai Tử
cọ cọ trước ngực hắn: "Chàng nói trước đi."
"Ta
không có gì muốn nói , chỉ muốn cho nàng biết, sau này trong lòng có chuyện gì
thì cứ nói cho ta."
"À,
ta cũng không có gì muốn nói, chỉ hi vọng chàng có chuyện gì cũng nói cho ta
biết, có được không?"
"Được."