Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 66 : Lợi kiếm nhập vỏ, tiếng nước bốn phía
Ngày đăng: 15:55 30/04/20
Tiêu
Kinh Sơn một đường đi xuống, cuối cùng tìm được chỗ cỏ non tươi tốt, tách cỏ
thơm đã sớm bị dính ướt mê người ra một bên, nhanh chóng tìm đến nguồn suối
không ngừng tràn ra giọt sương trong suốt.
Mai Tử
nhắm chặt mắt, nàng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo cho nên không dám nhìn,
chỉ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Ngón
tay Tiêu Kinh Sơn cường lực mở ra đóa hoa bởi vì quá lâu chưa từng có người
động đến nên đóng chặt, liền thấy có nhiều cam lộ chảy ra hơn. Mà tiểu nữ nhân
bên cạnh bởi vì quá mức khẩn trương nên giữ chặt cánh tay hắn không thả.
Tiêu
Kinh Sơn đưa tay cầm lấy tay nàng, dùng lòng bàn tay mới cầm qua đao kiếm lạnh
như băng của mình mà nhẹ nhàng vuốt ve để nàng buông lỏng, con ngươi thâm trầm
rực lửa nhìn chằm chằm nơi đỏ hồng mê ly kia của tiểu nữ nhân.
Mai Tử
cảm nhận hơi thở âm ấm dồn dập phun đến chỗ mắc cỡ bình thường chưa từng bị
người đụng qua, trong lòng cả kinh, chợt mở hé con ngươi.
Con
ngươi nàng mềm mại đáng yêu giống như nước suối ngày xuân, đôi mắt xuân thủy
đụng phải ánh mắt Tiêu Kinh Sơn liền lờ mờ toát ra tia sáng động lòng người.
Tiêu Kinh Sơn lúc này cảm thấy mình có chút say rồi, sợi dây lạnh lùng nghiêm
túc đã sớm hóa mềm nhu hòa lâm vào trầm mê, nhiễm lên sắc thái dục vọng.
Hắn
trầm thấp lẩm bẩm nói: "Đời này, nàng không được rời khỏi ta." Vừa
lẩm bẩm hắn vừa từ từ cúi đầu xuống.
Mai Tử
biết hắn muốn làm cái gì, ngón tay thon chặt chẽ bắt lấy cánh tay hắn, cắn môi
không dám phát ra tiếng.
Thân
thể vạm vỡ của Tiêu Kinh Sơn căng thẳng, nhưng hắn vẫn khắc chế dồn dập thở
dốc, cúi đầu xuống, tìm đến nguồn nước suối ồ ồ chảy ra, đi hấp thu cỗ nước
suối ngọt ngào thơm ngát hấp dẫn hắn.
Thân
thể Mai Tử mềm nhũn, di chuyển không được, đầu tiên là cảm thấy hơi thở nóng
bỏng phun đến chỗ đó, tiếp theo liền có một mảnh âm ấm đi kèm. Nhất thời Mai Tử
giống như bị sét đánh, đầu tiên là đóa hoa hồng thuận ẩm ướt co rút kịch liệt
rung động, sau đó cả thân thể cũng không nhịn được vặn vẹo run rẩy. Run run
giống như đóa hoa kiều mị bị gió thổi qua.
Nàng
động như vậy lại càng chọc cho Tiêu Kinh Sơn đang chuẩn bị nếm qua ngọt ngào
gật đầu, hiểu chuyện nói: "Chàng không nói là có đạo lý của chàng, ta
không hỏi nữa. Lần trước cũng không phải ta tức giận chàng giấu ta chuyện
gì, chẳng qua lúc đó dáng vẻ chàng hung hăng, trước kia chàng chưa từng đối với
ta như vậy, nhưng vì chuyện kia, chàng lại hung hăng với ta." Nói đến đây,
Mai Tử vẫn như cũ có chút uất ức .
Tiêu
Kinh Sơn nghe Mai Tử nói như thế thì càng áy náy, cái tay vỗ vỗ sau lưng nàng:
"Là ta không tốt, sau này sẽ không như thế nữa, nếu ta như vậy nữa, nàng
liền đánh ta, có được hay không?"
Mai Tử
lại cong cong môi bất mãn nói: "Lúc chàng tức giận, ngược lại có vài phần
nghiêm khắc thường ngày chàng hay dùng để đối mặt với thuộc hạ của chàng, ta
làm sao dám đánh chàng đây!"
Lời này
nói vậy, Tiêu Kinh Sơn vừa hổ thẹn vừa buồn cười, không nhịn được cười nói:
"Mà thôi, sau này ta nhất định nhớ kỹ, ở bên ngoài đối với người khác sắc
mặt thế nào cũng có thể, nhưng trở về nhà đối diện với tiểu nương tử của ta ta
sẽ không như thế."
Mai Tử
nghe lời này, trong lòng càng ngọt ngào, tựa vào bả vai của hắn nhẹ giọng nói:
"Ta vẫn cảm thấy kể từ khi ra khỏi núi, chàng liền rất khác trước
kia."
Tiêu
Kinh Sơn không hiểu, vỗ về mặt nàng nhíu mày hỏi: "Khác chỗ nào?"
Mai Tử
lắc lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm! Chỉ cảm thấy trước kia ở trong núi,
thường ngày chàng luôn trầm mặc ít nói, là một người tốt vô cùng. Nhưng ra bên
ngoài rồi, chàng đối diện với những người bên ngoài sẽ nghiêm mặt lạnh lùng, dù
không phải đối với ta nhưng ta vẫn cảm thấy là lạ."
Tiêu
Kinh Sơn nghe, bất đắc dĩ nhướng mày: "Trước kia là ở trong nhà, khi đó là
săn bắn vì cuộc sống, dĩ nhiên như thế nào cũng được. Bây giờ ra ngoài, chính
là Đại tướng quân phải bảo vệ quốc gia, ta đương nhiên không thể giống
trước."
Mai Tử
không hiểu, nghiêng đầu nghĩ: "Vậy rốt cuộc đâu mới thật sự là
chàng?"
Tiêu
Kinh Sơn bị hỏi vậy thì sửng sốt, một lúc sau cuối cùng mới nói: "Cả hai
đều là ta."